Nhân gian đều sợ ma, nhưng thực ra con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.
Trừ những người sinh ra bị tàn tật thì phần lớn hồn thể sau khi chết của con người đều còn nguyên vẹn.
Nên bình thường tôi nhìn thấy rất nhiều ma quỷ nhưng do quen nên cũng không thấy đáng sợ gì.
Nhưng tàn thi trước mặt khiến tôi bị tấn công thị giác và vượt xa sức chịu đựng của tôi.
Tàn thi mà ông Tôn đào lên đã bị mất đầu và tứ chi, chỉ còn lại phần thân thể. Có một khoảnh khắc, tôi bỗng cảm thấy hai chân bủn rủn.
“Vết cắt rất gọn, là do bị một loại vũ khí sắc bén cắt đứt, hơn nữa đây là trận thi, dù cơ thể đã cứng ngắc nhưng chết cũng đã lâu rồi”.
Tôi cảm thấy khâm phục sự dũng cảm của ông Tôn. Ông ấy nhìn thấy cái thi thể không còn nguyên vẹn này mà không hề sợ hãi, lại còn phân tích một cách nghiêm túc và tường tận nữa.
“Nếu đã như vậy thì thi thể này đã bị chôn dưới tòa nhà từ lâu rồi sao?”
Tôi cố nén cơn buồn nôn và nỗi sợ hãi to lớn trong lòng, mở miệng hỏi nhỏ ông Tôn.
Ông Tôn không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ ngẩng mặt nhìn về đống đổ nát rộng lớn phía trước và đưa mắt tìm kiếm gì đó.
“Không phải chứ, nếu những thi thể này được chôn từ trước thì phải có một cỗ quan tài âm trấn áp trận pháp mới phải, nếu không, thành phố này đã trở thành thành phố ma từ lâu rồi”.
“Quan tài âm sao? Ý của sư phụ là ở đây còn có một cỗ quan tài lớn nữa sao?”
Lời nói của ông Tôn lại khiến tôi hết hồn và cũng vô thức nhìn bốn phía.
“Trương Ly, mắt âm dương của cậu có nhìn thấy gì không?”
Ông Tôn tìm kiếm một hồi lâu nhưng vẫn không thấy dấu vết gì nên đặt hi vọng vào đôi mắt âm dương của tôi.
“Không nhìn ra gì cả, ở đây hết sức sạch sẽ, đến cả dã quỷ cũng không có luôn”.
Tôi nhìn một lúc, đúng là không thấy gì thật, ở đây sạch sẽ tới mức tôi thấy không quen.
Điều đó khiến ông Tôn cũng cảm thấy khó khăn.
“Chắc chắn là ở đây đã từng tổ chức một nghi thức cúng tế quy mô lớn. Nếu tôi đoán không nhầm thì dưới khu này đã chôn thi thể của một trăm cô gái”.
Nói tới đây, ông Tôn để lộ vẻ đau xót.
“Tôi thật sự không ngờ nhà họ Uy có thể làm tới mức như thế này! Vì sự độc tôn phú quý mà hại chết hơn một trăm sinh mạng!”
Không cần ông Tôn nói thì tôi cũng có thể đoán ra, nghi thức tế bái tại hiện trường khi đó tàn khốc tới mức độ nào.
Một trăm cô gái còn sống mà lại giống như gia cầm bị chặt đứt tứ chi, chặt cả đầu để cung phụng ông trời, đạt thành thần niệm.
Chắc lúc đó nơi đây máu chảy thành sông, thần hô quỷ khóc.
“Thế nhưng….hồn thể của những cô gái kia đã đi đâu rồi?”
Tưởng tượng ra cảnh tượng đó khiến lời nói của tôi cũng trở nên lắp bắp.
“Vấn đề nằm ở đó”.
Giọng nói của ông Tôn đột nhiên thấp hơn vài phần.
“Nhìn cảnh tượng này thì có thể thấy nghi thức tế bái khi đó đã được bắt đầu nhưng không biết vì lý do gì mà nó đã bị gián đoạn giữa chừng nên hành động thượng thông thiên ý vẫn chưa được hoàn thành”.
Tế phẩm đã sớm được dâng lên, hàng trăm oan hồn không có nơi để thu nạp nên đương nhiên sẽ oán hận và cả thành phố sẽ trở thành địa ngục”.
“Đối với tình hình như vậy thì có thể dùng quan tài âm để trấn áp”.
Ông Tôn giải thích như vậy thì tôi mới hiểu tại sao ở đây đến một quỷ hồn cũng không có.
Hàng trăm oan hồn bị thu vào trong một chiếc quan tài, chôn dưới đất, nhìn thì có vẻ giống như đã thu được oan hồn bình định thiên hạ nhưng thực ra chôn ở đây chẳng khác gì chôn một quả bom hẹn giờ.
Một khi bất cẩn dẫn dụ đám oan hồn kia thì e rằng sẽ có thây ma khắp nơi.
Vì vậy nên mới dựng lên tòa cao ốc hình tròn này để trấn quan tài âm.
Thế nhưng bây giờ, tại sao lại phá hủy nó? Lẽ nào nhà họ Uy lại có kế hoạch mới sao?
“Cậu vừa nói ở đây hết sức sạch sẽ, không hề có hồn thể đúng không?”
Trong tôi đang dậy nên nỗi sợ hãi như sóng trào thì hình như ông Tôn lại nhớ ra điều gì đó nên hỏi tôi khiến tôi nhất thời không hiểu ý của ông Tôn.
Ông ấy biết những oan hồn này đều bị phong ấn, vậy tại sao còn hỏi tôi như vậy?
“Nếu như xung quanh không có hồn thể thì cũng có thể nói hai ngày gần đây ở đây không có người chết”.
Thấy tôi lớ ngớ, ông Tôn bất lực nhắc nhở tôi.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh và lập tức hiểu ra dụng ý của ông Tôn.
Một tòa cao ốc to như vậy đột nhiên sụp đổ mà lại không có ai chết thì có phải là không thể tin nổi không.
“Ý của ông là tòa nhà này đột nhiên sụp đổ không phải là do nhà họ Uy làm?”
Tòa nhà này cao mấy chục tầng, số lượng nhân viên bên trong cũng không hề ít, có thể phá hủy cả tòa nhà nhân lúc toàn bộ mọi người đã rời khỏi đây thì đúng là không phải phong cách làm việc của nhà họ Uy.
Hơn nữa trong phạm vi vài trăm mét của tòa nhà dường như cũng đã được thu dọn sạch sẽ.
Nghĩ vậy, tôi bèn nghĩ tới một người.
Đó chính là Phương Thiên Vỹ.
Là tổng giám đốc của tập đoàn Phương Viên, điều động toàn bộ nhân viên rời đi có thể nói đối với ông là việc làm dễ dàng.
Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm, tập đoàn này là sản nghiệp của ông ta, tại sao ông ta lại tự hủy hoại tiền đồ của chính mình? Khi tôi và ông Tôn đang ngồi xổm suy nghĩ thì điện thoại trong túi tôi đột ngột đổ chuông.
Tôi và ông Tôn suýt tè ra quần khi tiếng nhạc đột nhiên vang lên giữa bầu không khí vô cùng quỷ dị, im lặng như thế này.
“Mẹ kiếp, sợ chết đi được, cậu không biết chuyển sang chế độ rung à? Sớm muộn gì cũng có ngày ông đây bị cậu dọa chết mất thôi”.
Dưới ánh đèn pin, ông Tôn sợ tái mặt, tức giận chửi tôi vài câu.
Tôi cuống cuồng móc điện thoại ra, không cả kịp nhìn số hiển thị đã nghe máy khi da đầu còn tê rần.
Giọng nói của Phương Tuyết ở đầu dây bên kia vọng tới.
“Trương Ly, giờ anh có thể tới nhà tôi một chuyến không?”
Nghe thấy giọng nói của Phương Tuyết, thần kinh căng như dây đàn của tôi mới được nới lỏng ra đôi chút. Lúc này tôi mới nhìn màn hình, đây là số điện thoại của Phương Thiên Vỹ.
“Có phải bố cô đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nhớ lại cuốc điện thoại kỳ dị lúc trưa, tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Anh…anh tới trước đi, tới là anh sẽ biết”.
Trong điện thoại, hình như Phương Tuyết có điều gì khó nói. Cô ta chỉ lý nhí vài câu rồi nói địa chỉ và lập tức tắt máy.
Tôi cầm điện thoại vừa bị tắt máy, nhìn ông Tôn và nói.
Vừa chôn ông Tôn vừa cảm thán.
Sau khi chôn xong, bỗng có giọng nam từ gần đó vọng lại.
“Ai đang ở đó?”