"Cậu đừng lo lắng quá, để tự bảo vệ bản thân, nếu có người muốn lấy mạng Liễu Nguyệt Như thì bào thai quỷ chắc chắn sẽ liều chết bảo vệ. Nếu sát khí vẫn còn thì có nghĩa bào thai quỷ vẫn còn, Liễu Nguyệt Như chắc chắn vẫn còn sống".
Thấy tôi cuống cuồng hoảng hốt, sợ tôi kích động làm hỏng việc nên ông cụ Tôn vội kéo tôi lại, không để tôi đường đột xông vào bên trong.
Sau đó ông ấy lấy ra một hình nhân bằng giấy.
Tôi nhìn hình nhân bằng giấy trong tay ông ấy, nó hơi khác so với hình nhân giấy trước đây tôi cắt. Hình nhân của ông ấy được cắt từ giấy bùa màu vàng, cao chừng bảy tấc, bên trên còn có vẽ bùa.
Giấy trắng và vàng thuộc dương còn giấy đỏ thuộc âm.
Lần trước tôi dùng giấy đỏ là để gọi những con quỷ từ âm ti lên, còn lần này ông cụ Tôn dùng giấy vàng. Sau khi lấy ra hình nhân kia, ông cụ Tôn đứng dậy, lẩm nhẩm niệm chú.
"Hư hư linh linh, Thái thượng ngọc thanh, phò nguy tế khốn, giấy cắt thành binh, tam hồn quy tả, khí phách quy hữu, mau mau đứng dậy, nghe lệnh của ta!"
Ông cụ Tôn vừa dứt lời thì hình nhân giấy kia giống như người sống, đứng được trên mặt đất. Nó đứng đó một lát, sau đó loạng choạng đi vào trong nhà như một gã say rượu.
Tôi kinh ngạc nhìn theo hình nhân kia.
Đây là thuật cắt giấy thành binh sao? Sau khi hình nhân kia loạng choạng đi vào trong nhà, từ trong đó đột nhiên phát ra những tiếng quỷ gào thét nghe rất thê lương.
Tôi vừa nghe đã nhận ra đó là tiếng của bào thai quỷ.
"Sư phụ, sư phụ làm gì vậy?"
Nghe tiếng kêu gào kia tôi bỗng chốc hoang mang.
Ông cụ Tôn chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, hai ngón tay trên bàn tay phải của ông ấy chỉ thiên, đặt trước miệng, tiếp tục niệm chú.
Tôi không dám làm phiền ông ấy, lòng nóng như lửa đốt đứng bên cạnh cửa, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Bào thai quỷ như thể nhìn thấy thứ gì đó khiến nó kinh hãi, sau khi kêu lên mấy tiếng thì bắt đầu chửi rủa vài câu, có điều tôi không nghe thấy âm thanh đánh lộn.
Tôi lo lắng quay đầu lại nhìn ông cụ Tôn, ông ấy đang vô cùng tập trung, hai mắt nhìn về một hướng như thể đang nhìn thấy thứ gì đó.
Chỉ một phút đó mà tôi cảm giác dài như một năm vậy.
Trong lúc tôi hoang mang chờ đợi, hình nhân giấy kia cũng lảo đảo bước ra y như lúc nó bước vào. Nó đi tới tận chỗ ông cụ Tôn rồi mới dừng lại.
"Bên trong không có chuyện gì, không có dấu hiệu đột nhập".
Ông cụ Tôn thở hắt ra một hơi, sau đó cúi xuống nhặt hình nhân dưới đất lên rồi cất nó đi.
"Nếu không có ai tới mà tình hình của Liễu Nguyệt Như đột nhiên tệ đi thì chỉ có một khả năng, đó là có người động tới phần hồn của cô ấy".
Sau khi cất hình nhân xong, mặt ông cụ Tôn vẫn nghiêm lại, không hề giãn ra chút nào.
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giờ nghe xong câu này thì trong lòng lại trĩu nặng.
Tôi nhớ đến việc Liễu Chấn Quốc nói Uy Chính Thiên muốn đổi mệnh với Liễu Nguyệt Như. Lẽ nào, nhà họ Uy đã ra tay rồi sao? Lúc tôi lao vào trong phòng thì Liễu Nguyệt Như vẫn yên lặng nằm ở đó, đôi mắt khép hờ nhưng khí tức thì đã yếu hơn trước rất nhiều.
Chiếc quan tài thủy tinh được đặt bên cạnh cô ấy, bào thai quỷ bên trong tỏa ra sát khí màu đen nhưng giờ nó vô cùng kích động, cứ lăn lộn rồi lại cuộn tròn bên trong như một con khỉ vậy. Thấy chúng tôi quay lại, nó càng kích động hơn, đến nỗi nhảy phốc lên rất cao.
"Uy Long ra tay rồi! Uy Long ra tay rồi! Mau hóa giải pháp thuật các người dùng với ta!"
Uy Long, cái tên này tôi đã nghe Liễu Chấn Quốc nhắc đến.
"Uy Long muốn làm gì?"
Tôi sầm mặt lại nhìn cái bào thai quỷ có gương mặt giống tôi như đúc rồi hỏi. . ngôn tình sủng
"Ta không biết hắn ta định làm gì nhưng cô gái này đang vô cùng đau đớn, ta cảm nhận được, ta có thể cảm nhận được!"
Bào thai quỷ vội vã dùng bàn tay nhỏ của nó cào lên nắp chiếc quan tài thủy tinh, như thể nó không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Bộ dạng này của nó thực sự khiến tôi hoảng hồn.
Lúc trước bào thai quỷ này hống hách thế nào chúng tôi đều thấy, vậy mà giờ nó lại thấp giọng cầu xin chúng tôi như vậy thì chắc chắn nó phải đang vô cùng đau đớn.
Có nghĩa là Liễu Nguyệt Như cũng đang đau đớn y như vậy.
"Sư phụ, cầu xin sư phụ, cầu xin sư phụ cứu lấy Nguyệt Như!", với năng lực của tôi hiện giờ thực sự là lực bất tòng tâm. Tôi cũng không thể lao tới nhà họ Uy nên chỉ còn cách duy nhất là cầu xin ông cụ Tôn giúp đỡ.
"Cứu cô ấy thì được, có điều..."
Ông cụ Tôn như thể có chút khó xử, ông ấy cau mày lại vẻ do dự.
"Có điều gì? Sư phụ, chỉ cần cứu được Nguyệt Như thì sau này có làm trâu làm ngựa cho sư phụ, tôi cũng không kêu than nửa lời!"
Nghe ông cụ Tôn nói có cách cứu Nguyệt Như, tôi thậm chí chỉ muốn quỳ sụp xuống trước mặt cầu xin ông ấy.
"Cậu đừng vội cầu xin tôi. Tôi có thể cứu cô ấy, có điều một khi tôi ra tay thì bên phía nhà họ Uy sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, nghi thức đổi hồn sẽ bị ép phải dừng lại".
"Hơn nữa đây cũng là lần đầu tôi gặp chuyện như vậy, kết cục của chuyện này như thế nào tôi cũng không biết rõ".
"Những chuyện khác không nói nhưng tôi cũng không thể đảm bảo hồn của Liễu Nguyệt Như có bị tổn hại vì việc này hay không".
Ông cụ Tôn nghiêm mặt lại đáp.
"Còn một việc nữa, một khi tôi ra tay thì chắc chắn sẽ chọc giận nhà họ Uy. Đến lúc đó bọn họ sẽ càng điên cuồng trả thù. Khi đó, đến tôi cũng không cứu được mấy người các cậu".
Ông ấy nói dứt lời thì căn phòng rơi vào im lặng, đến cả bào thai quỷ kia cũng dè dặt nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi.
Đắc tội với nhà họ Uy sao? Kể cả không có việc này thì ân oán trước đây của tôi với nhà họ Uy đã không phải dạng vừa rồi, thêm chút nữa thì cũng có sao.
Còn về Liễu Nguyệt Như, mặc dù việc cứu cô ấy cũng có thể sẽ làm tổn hại đến cô ấy, nhưng nếu chúng tôi không làm gì thì hồn của Liễu Nguyệt Như chắc chắn sẽ bị Uy Chính Thiên chiếm mất. Đến lúc đó thì quả thực là không còn cách để cứu vãn.
"Liễu Nguyệt Như là vợ tôi, dù cô ấy có ra sao tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cô ấy, bù đắp cho cô ấy. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép nhà họ Uy dùng hồn của cô ấy để đi gây họa cho nhân gian".
Nói rồi, tôi bước tới trước mặt ông cụ Tôn, ánh mắt tôi có lẽ chưa bao giờ kiên định đến thế.
Tôi khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt ông cụ Tôn.
"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, hơn nữa sư phụ còn có ơn với tôi. Ân tình này chỉ sợ kiếp này tôi không báo đáp hết được. Nhưng hôm nay tôi quả thực lực bất tòng tâm, chỉ còn cách nhờ sư phụ".
"Đợi sau khi sư phụ cứu cô ấy xong, hai chúng ta đành chia ly mỗi người một ngả. Sư phụ hãy tiếp tục làm một Đạo sĩ phiêu du, tự do tự tại. Còn tôi nếu có thể tiếp tục sống, nhất định sẽ đi tìm sư phụ để báo đáp công ơn của người!"
Đây là lần đầu tiên tôi thật lòng bày tỏ những lời trong lòng mình với sư phụ tôi.
Nói rồi, ông ấy lấy trong tay nải ra một xấp bùa vàng, một đĩa chu sa và một chiếc bút lông.
Sau khi lấy đồ đạc, mặt ông ấy nghiêm lại, xắn tay áo lên.
"Nhóc con, giờ tôi tiến hành đây, bây giờ cậu có hối hận thì cũng không kịp nữa đâu!"