“Thất sát tỏa hồn, thần hồn đều bị tiêu diệt. Mặc dù về lý là như vậy nhưng không phải là tuyệt đối”.
“Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên”.
“Đạo tính là tự nhiên, không theo pháp nào cả”.
“Vạn pháp không có thứ gì là không thăm dò thiên ý”.
“Mà ý trời thì khó đoán, vì vậy có pháp thuật, có thể thành công cũng có thể thất bại, đành dựa vào cơ hội”.
Lời nói của Tam Thanh thật thâm thúy khó hiểu.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, có vẻ như đã hiểu. Nhưng nghĩ kỹ thêm lúc nữa thì lại vẫn thấy chẳng hiểu gì.
Thế nhưng tôi cũng đã hiểu đại khái ý tứ mà Tam Thanh muốn truyền đạt cho mình. Tức là mặc dù hồn thể của ông nội tôi đã bị Thất sát tỏa hồn trận hành hạ tới mức không còn thần hồn nhưng không có nghĩa là không còn cơ hội.
"Vậy hồn thể bị hành hạ bởi Thất sát tỏa hồn trận kia có còn khả năng hoan triệu nguyên vẹn hình thái không?”
Tôi vẫn canh cánh về hồn thể phía sau lưng Uy Chính Thiên kia.
Tam Thanh chau mày, suy nghĩ.
“Theo kiến thức của tôi thì tình huống này sẽ không xảy ra. Vì dù sao thì kẻ đứng sau Thất sát tỏa hồn trận cũng vô cùng dị thường. Cho dù hồn thể có may mắn không bị tiêu diệt thì cũng sẽ bị mài mòn gần hết. Một hồn thể như vậy về cơ bản không còn năng lực để phản ứng lại đối với bất kỳ sự vật, sự việc nào".
Sợ tôi không hiểu nên Tam Thanh đã kiên nhẫn giải thích kỹ càng cho tôi.
“Câu hồn dựa vào bản năng phản ứng của hồn thể đối với vạn vật. Chỉ khi hồn thể có phản ứng thì mới có thể câu được, còn nếu hồn thể như thứ đã chết thì cậu câu kiểu gì?”
Lời nói của Tam Thanh rất rõ ràng, khiên tôi bỗng thông suốt.
Đồng thời trong tôi cũng dấy lên một chút hi vọng.
Nếu đúng như những gì Tam Thanh phân tích thì phần hồn thể ở sau lưng Uy Chính Thiên chắc chắn không phải là ông nội tôi.
Vào khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy cảm kích Tam Thanh vạn phần.
Trước đó ông Tôn dự đoán trong vòng mười ngày là tôi có thể chạy nhảy bình thường. Trên thực tế, Tam Thanh đúng là đã làm được thật.
Vào ngày thứ năm, mặc dù vẫn còn hơi khập khiễng nhưng tôi đã có thể bước xuống đất và đi lại linh hoạt.
Không thể đợi tĩnh dưỡng thêm vài ngày được nữa, tôi vội vàng quyết định quay về thôn nhà họ Trương.
Nghe tôi nói sẽ quay về thôn nhà họ Trương, Liễu Nguyệt Như đề cập rằng cô ấy muốn về cùng tôi.
Phản ứng của ông Tôn còn mạnh mẽ hơn cả cô ấy, nói nào là muốn về cùng tôi,nào là phải làm quen bố mẹ tôi.
Tam Thanh thấy ai cũng đòi đi cùng tôi thì lập tức nổi hứng, lấy lý do sợ chân tôi tái phát nên phải đi theo tôi thì mới yên tâm.
Tôi nhìn hai huynh đệ như đám học sinh nhỏ kích động muốn đi tham gia du xuân kia thì bỗng không nỡ từ chối.
Thế là sau khi sửa soạn qua loa thì bốn người một chó cứ thế lên đường đi về thôn nhà họ Trương.
Trên đường về, tôi có rất nhiều điều suy tư.
Tôi biết lần này quay về nhất định sẽ có thu hoạch, chỉ không biết thu hoạch lần này là vui hay buồn? Từ thành phố về tới thôn nhà họ Trương, mặc dù chỉ vài chục kilomet nhưng do phải đổi xe, rồi đi đường núi nên tới tận tối mà chúng tôi vẫn chưa tới nơi.
“Ây da, đồ đệ, nơi này của nhà cậu đúng là địa linh sinh nhân kiệt, là một nơi tốt đấy”.
Trên đường đi, ông Tôn cứ nhìn đông nhìn tây với vẻ tò mò như thể chưa bao giờ về nông thôn vậy.
Tôi biết ông ấy nói cho vui nên chẳng buồn để tâm.
Đêm hôm đi đường núi tối xì xì, nhìn ra cái gì mà địa linh với chả nhân kiệt chứ.
Hai bên đường có không ít ma núi, dã quái, tên nào tên nấy đều nhìn chúng tôi chăm chăm.
Thế nhưng cảnh tượng như vậy tôi cũng đã thấy rất nhiều. Vì vậy tôi cũng không sợ lắm, huống hồ bên cạnh tôi còn có hai đạo sĩ giỏi giang hàng đầu của phái Mao Sơn.
Nhưng khi chúng tôi gần đi tới cổng thôn thì tôi bỗng nhìn thấy có người từ xa nhảy chân sáo về phía chúng tôi.
Đêm hôm thế này, thường sẽ thấy người ta trở về thôn chứ ít thấy ai ra khỏi thôn.
Mượn ánh trăng, đôi mắt tôi nhìn chăm chăm vào người kia, tiện thể xem xem đối phương có phải là người mà tôi quen biết ở trong thôn hay không.
Khi người đó đi tới gần thì tôi mới phát hiện ra hóa ra không phải là một người mà là hai người.
Không, nói một cách chính xác thì không phải hai người mà là hai tiểu quỷ đội mũ lồi đen trắng. Dưới ánh trăng mập mờ, khuôn mặt của chúng trắng bệch tới mức đáng sợ. Chúng còn nở nụ cười kỳ dị, hai con mắt như hai cái động đen xì khiến người khác nhìn cứ như bị hút sâu vào trong.
“Hắc bạch hỉ quỷ sao?”
Ông Tôn và Tam Thanh đồng loạt lên tiếng. Còn Liễu Nguyệt Như thì hét lên, cơ thể run rẩy, co rúm sau lưng tôi.
Rõ ràng là bọn họ cũng nhìn thấy hai con tiểu quỷ này. Hai con Hắc bạch hỉ quỷ cười như không cười khiêng một cỗ quan tài nhảy chân sáo về phía chúng tôi mỗi lúc một gần.
Con chó tôi dắt trong tay bắt đầu sủa điên cuồng về phía Hắc bạch hỉ quỷ.
Có lẽ do bị tiếng chó sủa thu hút nên Hắc bạch hỉ quỷ đồng loạt nhìn về phía tôi.
Chúng há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn màu đỏ máu.
Tôi sợ tới mức da đầu tê rần, cả cơ thể bỗng nổi da gà.
Thế nhưng Hắc bạch hỉ quỷ dù đi về phía chúng tôi nhưng dường như không có ý định dừng lại.
Bọn chúng như đang vội lắm, khiêng quan tài và cứ thế đi sượt qua chúng tôi.
Khoảnh khắc bọn chúng lướt qua, một cơn gió lạnh ghê người cũng dội tới.
Có lẽ do gần đây nhìn thấy nhiều quan tài nên khi thấy cỗ quan tài này thì tôi cũng vô thức liếc mắt.
Chiếc quan tài này mới được đóng, còn chưa có nắp.
Khi chiếc quan tài khiêng ngang qua, thì bên trong có một bàn tay thò ra tóm chặt vào cạnh quan tài, sau đó là một khuôn mặt xuất hiện.
Cảnh tượng đó suýt khiến cả bốn người chúng tôi tè ra quần.
Đến cả con chó đen cũng sợ tới mức ngậm miệng, cúp chặt đuôi.
Khuôn mặt lộ ra trong chiếc quan tài là của một người phụ nữ trung niên.
Hơn nữa người này còn vô cùng thân thuộc với tôi.
Đó là mẹ tôi!
Bước chân của Hắc bạch hỉ quỷ rất nhanh, chúng đi lướt qua chúng tôi chỉ trong một cái chớp mắt.
Khi tôi kịp phản ứng lại thì chiếc quan tài đã lướt qua.
Tôi vừa hoang mang vừa không dám tin nhìn chiếc quan tài khiêng đi xa.
Trong màn đêm, tôi mơ hồ nhìn thấy mẹ bám vào quan tài và cố gắng mở miệng ra nói với tôi điều gì đó.
Dù bà ấy có nỗ lực tới mức nào thì vẫn không thể nói ra được, thế nhưng từ khẩu hình miệng của bà tôi có thể nhìn thấy, bà chỉ nói với tôi có hai từ.
Mau chạy! Mau chạy!
Trong lúc tôi sững sờ thì Hắc bạch hỉ quỷ đã khiêng chiếc quan tài và biến mất vào bóng đêm.
“Trương Ly, cậu có quen người phụ nữ trong chiếc quan tài không?”
Bị ông Tôn kêu lên tôi bỗng giật mình.
Quan tài mà Hắc bạch hỉ quỷ khiêng chính là những người đã hết dương thọ.
Lẽ nào mẹ tôi đã xảy ra chuyện rồi sao? Tôi càng nghĩ càng thấy kinh hãi, không dám nghĩ nữa bèn vội vàng chạy vào trong thôn…