Mấy câu nói này của Nhị Cẩu đã khiến sư phụ và sư thúc ngẩn ra.
Ông Tôn nhìn Nhị Cẩu bằng ánh mắt khó tin.
“Tôi từng gặp nhiều người buộc phải giao tiếp với ma quỷ rồi. Nhưng người háo hức được giao lưu với quỷ như cậu thì lần đầu thấy đấy”.
Dứt lời, ông ấy quay sang nhìn Tam Thanh.
“Sư đệ à, có một đồ đệ thôi đã đủ làm anh đau đầu rồi. Anh thấy thằng nhóc này không tệ, hay là chú nhận nó đi?”
Tam Thanh cũng tò mò nhìn Nhị Cẩu bằng vẻ dò xét, vừa nghe ông Tôn xúi giục nhận anh ấy làm đồ đệ liền khoát tay từ chối.
“Con người tôi cứ gặp chuyện là chạy, không dìu dắt đồ đệ được đâu. Có điều, tôi có thể giới thiệu cho cậu một sư phụ thích hợp”.
Liên tiếp bị từ chối khiến vẻ mặt Nhị Cẩu ủ rũ hẳn. Nhưng vừa nghe Tam Thanh nói sẽ giới thiệu sư
phụ cho, anh ấy lập tức phấn chấn lại ngay.
“Trương Ly, lần này các cậu trở về để lo hôn sự à?”
Nhị Cẩu vừa hỏi vừa mời chúng tôi vào nhà.
Chúng tôi vẫn đứng trong sân để nói chuyện từ nãy đến giờ. Trời tối mịt nên Nhị Cẩu không thấy tôi có dắt theo một chú chó.
Đến chỗ sáng hơn, anh ấy mới trông thấy con chó mực nhỏ ở bên chân nên liền giật nảy mình, còn lùi lại mấy bước liền.
Tôi hơi buồn cười nhìn anh ấy, cất giọng trêu chọc.
“Anh không sợ ma quỷ mà lại bị một con cún doạ đến mức này à?”
Nhị Cẩu không tiếp lời tôi, chỉ nhìn con chó mực kia bằng vẻ căng thẳng.
Nhìn một lúc lâu, anh ấy mới hỏi tôi.
“Cậu dắt con chó này từ nhà đến đây à? Sao tôi cứ cảm thấy khang khác lúc trước?”
Vừa dứt câu, anh ấy lập tức ngộ ra.
“À phải, lâu lắm rồi cậu không về nhà, nên không biết trong nhà cậu có nuôi một con chó mực đâu nhỉ”.
Tôi cười cười với Nhị Cẩu, cảm thấy phản ứng của anh ấy có vẻ hơi lạ.
Ở nông thôn, việc nhà dân nuôi chó là chuyện rất bình thường. Nhưng ban nãy tôi về nhà, hình như không hề nghe thấy tiếng chó sủa mà nhỉ? Nhị Cẩu thấy tôi lơ đãng, bèn mở miệng định nói gì đấy.
Đúng lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà chạy ra và cất tiếng gọi Nhị Cẩu.
“Cậu xem đấy, cậu sắp kết hôn, tôi cũng có vợ rồi”.
Vừa trông thấy người phụ nữ kia, Nhị Cẩu lập tức dịu dàng hẳn. Anh ấy cười hì hì với tôi, đoạn vui vẻ chạy đến bên cô vợ.
Tôi nhìn sang vợ của Nhị Cẩu. Cô ta rất xinh xắn, chỉ có khí sắc hơi tái. Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô ta ở trong thôn, có lẽ đối phương không phải là người của thôn này.
Thấy cô ta cũng đang nhìn mình, tôi bèn mỉm cười và gật đầu thay cho lời chào.
Nhưng người phụ nữ kia cứ như không trông thấy tôi vậy. Cô ta nghiêm mặt lại, ghé vào tai Nhị Cẩu thầm thì gì đấy rồi quay người trở vào nhà.
Lúc này, Liễu Nguyệt Như ở bên cạnh khẽ giật tay áo tôi, rụt rè nói.
“Trương Ly, tôi thấy hơi sợ”.
Tôi cứ nghĩ Liễu Nguyệt Như
ngại người lạ, bèn vội vàng nắm lấy tay đối phương và nhỏ giọng vỗ về.
“Không phải sợ. Nhị Cẩu rất dễ gần, mọi người sẽ thân thiết nhanh thôi”.
Liễu Nguyệt Như lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không sợ anh ấy, mà tôi sợ cô vợ. Tôi thấy trên người cô ta có một cảm giác rất quen, mà cảm giác này khiến tôi sợ lắm”.
Nói đến cuối câu, giọng của Liễu Nguyệt Như run lên, cơ thể dán sát vào tôi hơn.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi bèn ngẩng đầu nhìn về phía ông Tôn và Tam Thanh.
Lúc này, hai người họ cũng đang nhìn tôi.
“Sư phụ, sư thúc, hai người có nhìn ra vấn đề gì không?”
Ông Tôn lắc đầu.
“Rất khó nói. Nơi này đúng là khiến người ta cảm thấy không được thoải mái. Nhưng người phụ nữ kia có lẽ không có vấn đề gì. Cô ta là người sống, có điều sức khoẻ hình
như hơi yếu”.
Ông ấy vừa dứt lời, Tam Thanh liền bổ sung một câu.
“Sư huynh nói không sai. Có điều, thứ khiến chúng ta khó chịu không phải là căn nhà này, mà là từ khi đặt chân vào thôn đến nay, tôi đã cảm thấy có gì đấy không ổn rồi”.
Tam Thanh quan sát xung quanh bằng vẻ nghi hoặc, đoạn ngước lên nhìn trời.
“Một phương vô tận, âm dương hỗn loạn. Tôi không cảm nhận được sức sống ở thôn này. Giống như
có một sự tồn tại nghịch ý trời nào đó đã làm ảnh hưởng đến cả thôn vậy”.
Tam Thanh ngẩng đầu, thốt ra một câu khiến tôi nửa hiểu nửa không.
Tuy rằng tôi cũng thấy có điều gì đấy bất thường ở trong thôn, nhưng không cảm nhận phức tạp như Tam Thanh.
Tôi đang định hỏi lại cho rõ ngọn ngành thì Nhị Cẩu đã đi đến trước mặt tôi.
“Trương Ly, đi thôi. Tôi đưa
mọi người vào phòng”.
Dứt lời, anh ấy đã đi trước, dẫn đường cho chúng tôi đến gian phòng phía đông.
“Gần đây không có ai đến đây cả nên phòng ốc chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người chịu khó nhé”.
Vừa bước vào phòng, bụi bặm đã bay vào mặt khiến chúng tôi ho sặc sụa.
“À phải, bóng đèn trong phòng bị hư rồi. Nhưng mọi người chỉ ở một đêm thôi, chắc không sao đâu nhỉ”.
Nói xong, Nhị Cẩu vỗ vai tôi, dặn dò thêm vài câu rồi quay người rời đi.
“Trương Ly à, tối nay chúng ta sẽ ở đây thật à?”
Liễu Nguyệt Như đã quen ở nhà cao cửa rộng. Đột nhiên phải ở một căn phòng có điều kiện tệ như vậy, lại còn phải ở cùng vài người khác, ít nhiều gì cô ấy cũng cảm thấy không vừa lòng.
Nhưng cũng không thể trách Liễu Nguyệt Như có thái độ chê bai như vậy. Căn phòng này, quả thực không giống nơi dành cho người ở.
Gian phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông mà lại được kê đầy giường, vô cùng ngổn ngang.
Không hề có lấy một món đồ dùng trong nhà.
Thoạt nhìn còn thấy nó cực kỳ giống nhà xác dùng để tạm thời lưu giữ thi thể ở nông thôn.
“Nhà trọ này dọn dẹp hơi bị qua loa, tắc trách nhỉ?”
Ông Tôn rất có ý kiến về căn phòng này, càu nhàu một câu bằng giọng bất mãn.
Có điều ngoài miệng thì nói không thích, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Ông ấy mặc kệ chiếc giường còn dính đầy bụi, chỉ thuận tay phủi vài cái rồi nằm lên.
Dù gì cũng đã ngồi xe hết một ngày, lại còn phải đi đường núi xa xôi, lúc này đã mệt mỏi rã rời lắm rồi.
Tôi tìm một chiếc giường thoải mái nhất, tỉ mỉ dọn dẹp thật sạch rồi mới bảo Liễu Nguyệt Như nằm xuống ngủ.
“Xin lỗi. Tôi không ngờ cô đến nhà tôi mà lại phải chịu đãi ngộ như vậy. Là do tôi không sắp xếp chu đáo. Ngày mai, nhất định tôi sẽ cho cô một lời giải thích”.
Tôi cảm thấy hơi chán nản, nhỏ giọng nói lời xin lỗi Liễu Nguyệt Như.
Trong bóng đêm, bàn tay của cô ấy dịu dàng vít lấy cổ tôi.
Thật nhẹ nhàng, cô ấy ghé sát vào tai tôi.
“Không sao. Chỉ cần ở cạnh
anh, nơi đâu cũng là nhà”.
Chỉ một câu nói đã khiến cơn sóng trong lòng tôi cuộn trào. Tôi bùi ngùi xúc động, mũi cay cay, suýt nữa thì bật khóc.
Không thể khống chế cảm xúc của mình nữa, tôi bèn ôm siết cơ thể mềm mại thơm tho của cô ấy vào lòng.
Không biết ông nội đã bói thế nào mà lại tìm được cho tôi một người vợ hoàn hảo đến thế!
“Ối chà, có vợ rồi nên chẳng để sư phụ, sư thúc vào mắt nữa!”
Tôi và Liễu Nguyệt Như đương chìm trong bầu không khí ấm áp thì giọng nói chua ngoa của ông Tôn vang lên cực kỳ không đúng thời điểm.
Gương mặt tôi lập tức đỏ bừng. Liễu Nguyệt Như cũng giật mình buông tay ra, ngượng nghịu đến mức giấu mặt vào quần áo.
Sau khi tán dóc vài câu, mấy người chúng tôi mới đi ngủ.
Thế rồi không chịu nổi sự giày vò này nữa, tôi quyết định trở mình
ngồi dậy và rón rén ra khỏi phòng.
Nếu tôi đã không ngủ được, vậy thì cứ về nhà một chuyến xem sao!