"Lúc ở trong nội cảnh, tôi đã hỏi ba câu".
Tam Thanh chậm rãi nói.
"Câu hỏi đầu tiên đơn giản nhất, tôi đã hỏi Nhị Cẩu đang ở đâu. Lời quẻ nói Nhị Cẩu đã chết, thậm chí còn đã chết được mấy ngày rồi".
Nghe vậy tôi sững người.
"Không phải chứ? Hôm qua tôi còn nói nói cười cười với anh ấy, đêm qua anh ấy còn kể cho tôi nghe rất nhiều bí mật. Nếu là người đã chết
thì bất luận dùng cách nào cũng không thể khiến họ trở nên linh hoạt và sống động như vậy".
Thấy tôi có vẻ nghi ngờ, ông cụ Tôn bất mãn trợn mắt nhìn tôi.
"Nhóc con, trong giang hồ chuyện lạ nhiều vô kể. Thứ cậu chưa từng thấy không có nghĩa là nó không tồn tại! Với hiểu biết của tôi thì Nguyễn Thanh Nhi kia hoàn toàn có thể làm được việc này".
"Người chết thì hồn sẽ tắt, hồn tắt có nghĩa là gì? Chính là hồn thể nhận thức được rằng mình đã chết rồi, không còn nhớ nhung thân
xác của mình nữa. Nhưng nếu như hồn thể không nhận thức được rằng mình đã chết thì lời nói và hành động của nó vẫn sẽ giống hệt như người sống".
Nghe ông cụ Tôn giải thích, tôi cũng lờ mờ hiểu ra.
Ông cụ Tôn tiếp tục nói: "Chỉ cần để hồn thể không nhận ra rằng nó đã chết, sau đó có người dùng thuật cưỡng ép cho hồn thể nhập xác thì người chết đó trong thời gian ngắn vẫn có thể giống hệt như người sống. Nhưng phần xác vẫn sẽ ở trong trạng thái của người chết, dần dần thối rữa ra.
Tam Thanh gật đầu bổ sung:
"Không sai, thực ra Nhị Cẩu mà chúng ta nhìn thấy đã chết lâu rồi. Còn người đứng đằng sau điều khiển xác của Nhị Cẩu chính là Nguyễn Thanh Nhi".
Tôi bừng tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Nguyễn Thanh Nhi này lại trở thành vợ của Nhị Cẩu, hóa ra đây chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
"Còn câu hỏi thứ hai của tôi chính là bố cậu hiện giờ sống chết ra sao".
Thấy tôi đã hiểu ra, Tam Thanh tiếp tục nói.
"Vấn đề này kể ra thì cũng rất cổ quái. Quẻ tượng nói hồn bố cậu đã quy thiên nhưng lời quẻ lại nói bố cậu hiện giờ vẫn còn sống".
Nói đến đây, Tam Thanh cau mày lại, rõ ràng cũng không thể lý giải được.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một quẻ kỳ lạ thế này, quẻ tượng và lời quẻ lại mâu thuẫn với nhau".
"Có điều việc giải lời quẻ này
đối với tôi cũng không quá khó khăn. Lời quẻ khiến tôi suýt nữa không ra được khỏi đó là lời quẻ về ngọn núi sau thôn".
Nói đến đây, Tam Thanh như thể vẫn còn sợ hãi thở hắt ra một hơi.
"Tôi đã hỏi thứ mà ngọn núi đằng sau thôn đang canh giữ rốt cuộc là thứ gì?"
"Đã có đáp án chưa?"
Ông cụ Tôn như thể đã lường trước vấn đề này, vội vã hỏi.
Tam Thanh có chút chán nản lắc đầu.
"Đây cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy một lời quẻ khó giải đến vậy. Lúc em định phân tích nó từng lớp một thì suýt nữa đã bị nó mê hoặc. Em tự biết với sức mạnh tinh thần của mình hiện tại sẽ không giải nổi, cho nên mới nhân lúc còn chút tỉnh táo chạy thoát thân".
"Cho nên câu hỏi này không có câu trả lời".
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Không biết tại sao, tôi cảm
thấy lạnh toát sống lưng.
Không biết là vì kinh ngạc trước tài năng của Tam Thanh hay là vì lời quẻ khó giải này.
Có điều, khúc mắc lớn nhất trong lòng tôi lúc này là lời quẻ về bố tôi.
Tại sao quẻ tượng lại nói hồn bố tôi đã quy thiên? Sau khi Tam Thanh gieo quẻ này xong thì hao tổn rất nhiều thể lực nên tôi vội vã sắp xếp một gian phòng cho sư thúc nghỉ ngơi.
"Đại đồ đệ, hiện giờ việc này
có vẻ ngày càng phức tạp rồi".
Sau khi đã sắp xếp xong chỗ nghỉ cho Tam Thanh, ông cụ Tôn kéo tôi ra ngồi ngoài sân nói chuyện.
"Trước đây cậu kể chuyện về ông nội mình, lúc đó tôi còn chưa dám chắc ông nội cậu là phe chính hay phe tà. Nhưng hiện giờ tôi có thể khẳng định chắc chắn với cậu, ông nội cậu là một người trượng nghĩa. Cho dù ông ấy có phải làm hại đến người khác thì mục đích cũng là để bảo vệ được càng nhiều người hơn".
Ông cụ Tôn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
"Trước đó tôi còn không hiểu tại sao ở ngọn núi phía sau thôn lại bày ra trận pháp như vậy, nhưng sau khi Tam Thanh xem quẻ xong thì tôi dường như đã hiểu ra một chút rồi. Trận pháp này không phải dùng để bảo vệ báu vật gì mà chính là để bảo vệ tất cả người dân trong thôn, thậm chí là còn nhiều người hơn thế nữa".
Nghe xong lời này, tôi kinh ngạc nhìn ông cụ Tôn.
Thấy tôi đang nhìn ông ấy, ông cụ Tôn cũng quay sang nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười.
"Những thứ khác không nói nhưng tôi tin tưởng một trăm phần trăm vào khả năng gieo quẻ của Tam Thanh. Lời quẻ mà nó không giải được chắc chắn ít nhất phải có sức ảnh hưởng tới hàng trăm nghìn người".
"Đợi sau này cậu gieo quẻ được thì phải chăm chỉ theo học Tam Thanh đấy".
Nói đến đây, ông cụ Tôn vẫn không quên giáo huấn tôi.
Ông cụ Tôn phân tích cho tôi nghe, năm xưa nhà họ Uy bày trận hòng thống lĩnh thiên hạ nhưng đến
giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân tại sao nó lại thất bại.
Có lẽ chuyện này có liên quan mật thiết tới ông nội tôi.
Bởi ông cụ Tôn đã nhìn thấy xung quanh thôn chúng tôi còn lưu lại dấu vết của một đàn tế.
"Cậu cũng đã nhìn thấy đàn tế trăm người ở chỗ cao ốc Phương Viên rồi. Nhưng ở xung quanh thôn của cậu cũng có những tế phẩm giống như ở đó".
"Ở vùng lân cận Trương gia thôn này, tôi đã phát hiện ra vài phần
mộ khá kỳ quái. Tôi đã đào một cái lên xem thử, bên trong là một số phần thi thể còn sót lại. Cái mất đầu, cái mất tứ chi, vết cắt gọn gàng dứt khoát. Những cái xác này đều là thiếu nữ vừa đến tuổi trưởng thành, giống như thủ đoạn của nhà họ Uy năm xưa".
Tôi lặng người.
Xung quanh Trương gia thôn còn có những nấm mồ như vậy sao? Tại sao trước đây tôi lại chưa từng phát hiện ra?
"Ý của sư phụ là Trương gia thôn này trước đây cũng là một trận
nhãn sao?"
Tôi như thể đã gỡ được một nút thắt, nhưng cũng như thể chưa ngộ ra được điều gì.
Ông cụ Tôn gật đầu.
"Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, nhưng rõ ràng là lần cúng tế này cũng đã thất bại. Đại trận dùng để thống lĩnh thiên hạ một khi đã bắt đầu thì rất khó để dừng lại. Người có thể ép nó dừng lại giữa chừng chắc chắn phải là một cao nhân hàng đầu thiên hạ!"
"Kết hợp với những nấm mồ
kỳ lạ bên ngoài Trương gia thôn, giờ tôi nghi ngờ rằng cao thủ này chẳng ai khác mà chính là ông nội cậu".
"Mà bây giờ ông nội cậu đã qua đời rồi thì mục tiêu hiện giờ của nhà họ Uy chắc chắn sẽ là cậu!"
Nói đến đây, ông cụ Tôn thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai tôi.
"Trương Ly, Nguyễn Thanh Nhi có thể xuất hiện tại đây nghĩa là nhà họ Uy đã định ra tay với cậu rồi".
"Trước đây rốt cuộc ông cậu đã làm những gì tôi cũng không biết rõ, nhưng chắc chắn ông ấy đã cược
tất cả vào cậu. Hơn nữa, ông ấy cực kỳ tin tưởng cậu".
"Được rồi, không còn sớm nữa, tôi tất bật cả ngày nên cũng mệt rồi. Có điều, tôi có dự cảm rằng ngày mai sẽ xảy ra chuyện lớn".
Câu chuyện ông cụ Tôn vừa nói đang khiến tâm trạng tôi trăm bề ngổn ngang thì đột nhiên ông ấy ngừng lại, đứng dậy giãn xương cốt.
Ông cụ Tôn đi vào nhà, nhưng khi đi qua Liễu Nguyệt Như thì đột nhiên dừng lại rồi nhìn vào con rùa trong tay cô ấy như thể đang suy nghĩ một điều gì đó...