Lọc Truyện

Thế Giới Của Anh Tình Yêu Của Em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ánh tà dương nơi chân mây đỏ rực, tựa như quả trứng gà chần nước sôi.

Thành phố T của nước X hiện ra trước mắt Từ Tuyết Lộ lung linh như những vì sao lấp lánh giữa bầu trời rộng lớn.

Ánh mắt kiên định nhìn xa xăm, hít thở sâu, khẽ nhắm nghiền mắt lại, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón đầu với mọi sóng gió sắp tới.

Bờ môi yêu kiều cong lên một đường cong rực rỡ, cô quắt đôi mắt tinh ranh sang nhìn anh, cái nhìn chứa đầy nhu tình và thiện ý, ấm áp lại tràn đầy sức mạnh.

Lục Mạc Khiên cảm nhận được ánh mắt kiên định đang nhìn mình, anh nhẹ xoay người một góc nhỏ, khom lưng cúi đầu, cánh tay đưa lên không trung, ngón tay giữa làm trụ, chạm nhẹ lên sống mũi nhấp nhô như màn sương mờ ảo của cô, hơi thở thơm tho lại tràn đầy nam tính phảng phất trong miền trời đất lạnh giá.

“Đi thôi!” Khuất sau lớp khẩu trang, là nụ cười gian manh đầy ẩn ý, một giây kế tiếp, anh liền choàng tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.

“Anh làm gì thế? Sợ người khác không nhận ra anh à…” Mi tâm Từ Tuyết Lộ nhiu lại, sắc mặt trông rất khó coi, giọng nói mang đầy rẫy sự khiển trách, cô chợt lùi bước, né tránh vòng tay anh.

Nam thần như anh đi đâu cũng có fan theo dõi, đừng nói là bịt khẩu trang, đeo kính râm, mà ngay cả khi anh mang túi ni lông quanh người vẫn có người nhận ra.

“Cũng đâu có ai, sao em phải cẩn thận như thế làm gì?” Lục Mạc Khiên cau mày, có chút ấm ức trong lòng, mồi ngon dâng tận miệng mà không thể ăn, không tức mới là lạ!

Nắm chắc lấy tay kéo vali, anh sải chân đi về phía trước, những bước chân dài thượt và vội vã của người đàn ông một mét tám mươi ba, khiến Từ Tuyết Lộ phải chạy mệt mới đuổi kịp.

“Đại thần, giận em rồi à…?” Tiếng nói ngập ngừng trong nhịp thở hổn hển, ánh mắt Từ Tuyết Lộ sáng lấp lánh nhìn anh, ẩn duật sâu trong đáy mắt là một tia gấp gáp vô biên.

Người đàn ông đứng trước mặt cô đây đã hơn ba mươi tuổi đầu nhưng vẫn giận dỗi vô cớ như một đứa trẻ vậy!

Đúng là không thể tính toán mức độ trưởng thành của một người đàn ông dựa vào tuổi tác, mà phải xem cách mà anh ta đối xử với những người xung quanh.

“Không giận…” Anh vẫn không dừng bước, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn, dáng hình cao ráo nổi trội trong đám đông tấp nập.

“Anh đứng lại đó…” Thanh âm mang một tia hàn khí nặng nề, đôi con ngươi sâu như chim ưng trừng trừng nhìn anh, ghim chặt thân ảnh cao ngất ngưởng trước mặt lại, ngẩng cổ nhìn lên, cái nhìn sâu xa như muốn xuyên thấu linh hồn của anh vậy.

Từ Tuyết Lộ gần như thở không ra hơi, cả người cô nóng ran trong tiết trời lạnh buốt, cặp chân một mét sáu mươi của cô phải đuổi theo người đàn ông cao lớn kia, cứ ngỡ các đốt xương đều bị gãy vụn.

Sóng mắt âm trầm, Từ Tuyết Lộ như cuồng phong thổi tới, nhanh như cắt, cô nhón nhẹ chân, hôn lên làn môi Lục Mạc Khiên, qua lớp khẩu trang ngăn cách, hơi ấm dần truyền tải tới, như luồng điện chạy qua người anh.

Cô gái ấy lúc nhu tình lại dịu dàng, khi thì bá đạo lại cương nghị, thật thú là thú vị!

“Không sợ bị người khác nhìn thấy nữa à…” Đôi mày tựa dãy núi xa xăm của anh nhướng lên cao, những nếp nhăn trên vầng trán nhấp nhô nhăn lại thành một nhúm.

Cô hoàn toàn không thể đoán được là anh đang nghĩ gì, bởi vì, hơn nửa diện gương mặt anh đã bị khẩu trang và kính râm che khuất.

“Sợ chứ! Nhưng mà em vẫn sợ người yêu em giận hơn…” Từ Tuyết Lộ nhướng thân mình sát về phía người đàn ông, mí mắt nheo lại, giọng nói êm dịu như cơn gió xuân, thổi vào lòng anh một luồng hơi ấm ngập tràn, lại từ tính.

Anh chầm chậm nâng bàn tay to lớn lên trong không trung, chạm nhẹ trên đỉnh đầu cô, xoa xoa mái tóc bóng mượt, sâu trong lớp mắt kính đen, là đôi mắt sếch chứa đựng cả bầu trời hạnh phúc và thoả mãn, đang chăm chú nhìn cô.

Giữ lại khoảnh khắc ấy chừng vài giây, rồi cả hai cùng kéo theo vali di chuyển ra hướng cửa hàng không quốc tế, xa xa bóng dáng Thẩm Đa thấp thoáng, khi nhận thấy người quen, hai mắt anh ta lập tức loé sáng, cánh tay vẫy vẫy lên cao. “Bên này…”

“Tiểu tổ tông của tôi, anh cũng được quá đấy! Đi một mình về hai mình mới chịu cơ.” Thẩm Đa ghé sát máng tai Lục Mạc Khiên châm chọc, điệu cười chứa đầy tà mị, nhưng cũng ẩn duật chút thiện ý, một giây sau, anh ta liền quắt mắt sang nhìn dáng vẻ bối rối của Từ Tuyết Lộ. “Lần này chị dâu sang trong bao lâu? Mà tôi nói này… chị có muốn về thì báo với anh nhà tôi một câu, để anh ấy vứt bỏ mọi thứ chạy đi tìm chị như thế, tôi thấy xót lắm!”

Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Đa đã ăn ngay một chuỳ vào ngực, kế tiếp đó, hai chiếc vali như bay lao về phía anh ta. Lục Mạc Khiên âm trầm nhìn anh ta, cất giọng nói lạnh như băng. “Câm miệng, mau đi thôi!”

Từ Tuyết Lộ được sắp xếp chỗ ở tại một căn biệt thự sát ngoại ô thành phố, nơi này vừa kín đáo, không quá tấp nập, vườn tược lại rộng lớn, thích hợp cho những người yêu thích trồng hoa giống như cô.

Đó chính là căn nhà mà Thẩm Đa giúp Lục Mạc Khiên mua vào hai tuần trước, dựa theo những yêu cầu khắt khe mà anh vạch ra, ở đây chính là nơi thích hợp nhất.

Cánh cửa chính rộng mở, Từ Tuyết Lộ bước vào, hai mắt xoe tròn kinh ngạc, không ngờ anh lại chuẩn bị tỉ mỉ như thế này… Nội thất bên trong biệt thự được trang trí dựa theo sự yêu thích của cô, gang màu trầm ấm làm chủ đạo, tạo nên cảm giác quen thuộc lại nhẹ nhàng thanh mát.

“Anh chuẩn bị từ bao giờ thế?” Cô quay đầu nhìn anh, khẽ hỏi.

“Từ khi quyết định đưa em qua!” Anh thẳng thừng tháo bỏ đi lớp khẩu trang bức bí, để lộ ra gương mặt anh tú như tạc tượng, ánh mắt trong veo chăm chú nhìn cô, không muốn bỏ qua chút biểu tình nào trên sắc mặt ấy. “Em thích không?”

“Rất thích…” Ánh mắt cô quét nhìn xung quanh một lượt, rồi gật gật đầu. “Cảm ơn anh…”

“Chị dâu, tôi chưa từng thấy anh nhà tôi tỉ mỉ như này bao giờ đâu! Đưa ra biết bao nhiêu là yêu cầu cổ quái, khiến tôi phải đào tung cả thành phố mới tìm được nơi này đó.” Thẩm Đa vừa đỗ xe trở về, liền lên tiếng kêu than, giọng nói của anh ta lay lắt như chó con bị thiểu não, sóng mắt dập dềnh như mặt biển mênh mông. “Vậy mà…chỉ nhận được một lời cảm ơn suông thôi sao?”

“Hay là tối nay mình mở tiệc đi… Ăn lẩu, hai người thấy sao?” Đôi mắt cô hiện ý thăm dò, liên tục liếc qua đưa lại nhìn hai người đàn ông, gương mặt thanh thuần hiện lên tia không kiên nhẫn. “Cứ quyết định như thế đi, em với Thẩm Đa đi mua đồ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT