Phó Viễn Hành đứng thẳng lưng, thân sĩ mỉm cười, chỉ là giọng nói khàn đặc đã bán đứng bản chất con người anh ta: "Thưa quý cô, tôi có vào."
"Ừm." Tình huống tiếp theo xảy ra hẳn sẽ rất lúng túng, nhưng vì tính mệnh cao quý của mình, Mẫu Đơn khẳng định sẽ thực hiện. Ngay khi người nam nhân này cùng đám lâu la sau lưng anh ta đi vào thang máy, cô liền bước chân ra ngoài. Chỉ là...chân còn bước chưa được nửa bước, Phó Viễn Hành đã ngang nhiên để đám vệ sĩ chặn cửa.
Mẫu Đơn mặt mày bình tĩnh, trong lòng lại nôn nao căng thẳng muốn chết: "Tiên sinh, người của anh chắn đường tôi. Tôi muốn ra ngoài."
"Tôi thấy cô là muốn đến tầng mười." Người đàn ông ưu nhã cười, ánh mắt lại nóng bỏng đến cực độ, như hận không thể lao đến lột trần quần áo của cô gái vậy. Một ánh mắt cực độ kinh tởm và khiến người ta dị ứng.
Và quả thực, Mẫu Đơn cảm thấy rất buồn nôn với ánh mắt của anh ta. Cô nhận được tín hiệu nguy hiểm rồi, không phải chỉ ra ngoài một chút thôi sao? Sao hễ tí lại có yêu quái muốn hại cô?
Người đàn ông vẫn tiếp lời: "Vừa vặn tôi cũng muốn đến tầng mười." Dứt lời, anh ta bấm nút đóng cửa. Thao tác nhanh gọn, căn bản không cho phép từ chối.
Mẫu Đơn bị dồn ép, tâm tình cáu kỉnh, dù muốn lật bàn cũng hết cách, bực bội khoanh hai tay trước ngực, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm con số tầng thang máy hiển thị...
Tầng sáu...Tầng bảy...Tầng tám...Tầng chín...Tầng mười...
Ngay khi cô nghĩ gã trai bên cạnh sắp nhịn không nổi mà hóa thành dã thú đến nơi thì cuối cùng...
Thang dừng, cửa mở, Mẫu Đơn giẫm cao gót ra ngoài. Không ngờ bước chân không thành, nam nhân sau lưng đã vội vã tóm lấy một tay của cô, chỉ mỗi nhiệt độ từ lòng bàn tay anh ta đã nóng đến kinh người rồi. Phó Viễn Hành vội vã kéo nàng ra ngoài, tư thái thập phần thô bạo. Chỉ vì không muốn tay đau, chân đau, Mẫu Đơn đành nhanh nhảu há miệng ngoạm một miếng lên bắp tay anh ta.
Nam nhân đối với kháng cự của cô không hề tỏ ra tức giận. Ngược lại càng thêm hưng phấn, không rõ là do xuân dược hay do bản thân, nhưng thứ ẩn dưới lớp quần anh ta điên rồ thèm khát xỏ xuyên cô gái này.
Chiếm đoạt, giam cầm, dục vọng...
Một người vốn đang có ý định ăn chay, tự dưng đặt một miếng thịt thơm ngon trước mặt anh ta, trong khi anh ta cũng đang trong cơn đói thịt, bạn nói xem, anh ta không phải thầy tu khổ hạnh, liệu anh ta nhịn nổi không?
Đương nhiên là không...
"Cô gái, cô không nên giãy dụa! Chúng ta có thể làm quen ở đây." Phó Viễn Hành mạnh bạo dùng hai tay khống chế người con gái trong lòng một cách chặt chẽ, hung bạo kéo cô đi. Giọng điệu anh ta lại như đang làm thân với một người bạn mới: "Cô tên là gì?"
"Buông tôi ra!" Mẫu Đơn bị kéo cho đau chân, đành lảo đảo bước một bước hai đi theo anh. Trời ơi, đêm hôm khuya khoắt quả nhiên không nên chạy lung tung, đi đêm lắm có ngày gặp quỷ. Đây còn là quỷ sắc lang nữa chứ. Nghĩ đến cũng ở tầng mười này, có anh trai đang đợi cô, Mẫu Đơn càng giận hơn, anh trai cô với cô chỉ cách nhau một chút thôi...
"Cứu, cứu tôi với! Có giết người, có giết... Ưm...Ưm..." Mẫu Đơn gắng hét to nhất có thể, Phó Viễn Hành nghe vậy, nhanh chóng dùng lòng bàn tay to bịt chặt miệng cô, ép thật chặt, gần như hại cho Mẫu Đơn tắt thở. Anh ta đá cửa một căn phòng, cùng cô gái nhỏ đi vào, dục vọng không hề ẩn giấu dưới quần mà cạ cạ với mông mềm của cô ấy.
Lại một lần nữa cất lời, cửa phòng khách sạn đóng lại, trong bóng đêm tối tăm, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào cổ, giọng nói anh thoảng bên tai, hại cho Mẫu Đơn nổi hết cả da gà da vịt: "Cô gái, tôi sẽ không giết em. Chỉ là tôi cần em giúp đỡ thôi. Thực sự...tôi...tôi...tôi không chịu nổi nữa rồi..."
Nói đến câu cuối, anh ta rùng mình vì sung sướng, sung sướng khi đôi bàn tay dơ bẩn của anh đã vuốt ve tới da thịt mịn màng mọng nước của cô. Ngón tay lướt qua xương quai xanh yêu kiều mỏng manh, nhịp thở Phó Viễn Hành cứng lại, đáy mắt trào ra cơn tình triều nóng hổi, anh liếm môi: "Cưng ơi, tôi tên là Phó Viễn Hành, xin em hãy nhớ lấy tên tôi."
"Cút, cút ngay lập...Ô...ô..."
Hết câu, mặc cho những câu lời chán ghét mắng chửi, anh ta gấp không chịu nổi nâng cằm cô, cả thân hình cao lớn đè ép cơ thể yếu đuối của Mẫu Đơn lên vách tường. Dục vọng khao khát giày vò cô gái nhỏ mĩ lệ này cùng với xuân dược cuộn trào trong cơ thể gần như khiến Phó Viễn Hành phát điên mất. Động tác hôn môi một chút ôn nhu dịu dàng sâu lắng cũng không có, trái lại y dã thú chiếm đoạt, công thành phá đất, thô bạo đến tận cùng.
Mùi hương trong miệng cô gái cũng thực thơm, anh ta hôn đến đắm say, anh ta đắm say, không có nghĩa là ai kia cũng đắm say. Mẫu Đơn nhận thức được một điều, giãy dụa với cha nội này căn bản là vô dụng, ngược lại càng khiến tình thú anh gia tăng.
Được, đổi kế sách.
Phó Viễn Hành càng hôn sâu càng mụ mị đầu óc. Anh ta thập phần bay bổng khi để ý rằng, người trong lòng tự khi nào không còn phản đối. Vòng tay mềm mại của cô tựa con rắn quấn lấy cổ anh. Đùi ngọc thi thoảng như có như không mà ma sát với đáy quần nam nhân.
Hơi thở cùng nước bọt hai người hòa quyện lẫn nhau, lồng ngực phập phồng, nhiệt độ tình thú giữa hai người họ không ngừng không ngừng dâng cao.
Phó Viễn Hành được mĩ nhân yêu thương hồi đáp, sa lầy vào sắc dục, liền chính mình là dáng vẻ nào cũng không còn nhớ. Đôi môi rời khỏi môi ngọc thiếu nữ, dần dần hôn xuống cổ...
"Ư..." Thanh âm rên rỉ mị hoặc, một chữ nhẹ như vậy của Mẫu Đơn, hoàn toàn làm cho lí trí Phó Viễn Hành chạy mất.
Chính là vào khoảnh khắc này...vào khoảnh khắc anh ta chuẩn bị giơ tay xé nát bộ váy trên người cô thì...
Vùng eo bỗng xuất hiện một cơn tê nhức nhối kinh hồn...
Sau đó...
Sau đó thì...
Phó Viễn Hành liền nhắm mắt, như thể mất đi tri giác lăn quay trên nền đất. Có lẽ do xuân dược chưa được giải tỏa, hạ bộ anh ta vẫn còn dựng lên như một túp lều nhỏ.
Mẫu Đơn cầm cây kích điện trong tay, ánh mắt nhìn Phó Viễn Hành như đang nhìn một con lợn quay đáng ghét. Cô cúi mình nhặt chiếc túi xách dưới đất lên, trân trọng yêu thương phủi bụi cho nó, rồi lại từ chiếc túi xách lấy ra một chiếc khăn ướt, lau qua những vị trí đã bị gã nam nhân thối tha đây đụng qua, đặc biệt là đôi môi đầy đặn, cô lau mà hận không thể thay một lớp da cho nó.
Lau lau xong xuôi, Mẫu Đơn ngạo nghễ đem khăn giấy quăng vào mặt anh ta, mũi giày cao gót tùy ý đá đá vào thứ sinh dục buồn nôn của nam nhân.
Ánh đèn điện thoại chiếu qua mặt anh, cô hừ lạnh: "Đàn ông ghê tởm! Đáng lẽ nên xuống địa ngục."
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!