Lọc Truyện

Thế Thân Bạch Nguyệt Quang Hoàn Hảo - Phó Viễn Hành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phong cách diễn xuất của Mẫu Đơn chia làm hai loại.

Một là dở, siêu dở, chính là cái kiểu diễn y cái bình hoa di động đủ để khiến cho bất kì đạo diễn nào cũng phải điên lên mà lật bàn, là cái kiểu diễn xuất mà đến cả diễn viên tuyến mười tám cũng phải khinh thường.

Loại thứ hai, là diễn cực kì tốt, cực cực kì xuất sắc, đúng kiểu diễn xuất theo trường phái thực lực, một khi mà diễn tuyệt đối sẽ hóa thân thành nhân vật sắm vai. Dạng diễn xuất này còn được coi là con cưng của đạo diễn.

Đáng tiếc...Mẫu Đơn diễn tốt hay không, đều phụ thuộc vào hai yếu tố, là hai yếu tố mang tính quyết định nhất.

Yếu tố đầu tiên, phụ thuộc vào tâm tình. Cái này đương nhiên rồi, tâm tình cô không tốt cũng sẽ ảnh hưởng nhiều đến diễn xuất đó nhé.

Yếu tố thứ hai, phụ thuộc vào...người đưa kịch bản. Đây là một yếu tố vô cùng trực tiếp. Những bộ phim do cô thu được từ tay nam chính, Mẫu Đơn diễn phải nói là thập phần gàn dở, thập phần hững hờ. Nếu không phải do e ngại uy quyền của nhà tư bản Phó Viễn Hành, chỉ sợ cô đã sớm bị nhấn chìm trong hằng hà sa số lời mắng chửi máu chó ngập đầu của đám đạo diễn rồi.

Ngược lại, kịch bản do chính tay anh trai khổ công tranh giành về được, phong cách làm việc của Mẫu Đơn sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Đến phim trường đúng giờ, diễn xuất xuất sắc, thái độ tốt với các bạn diễn, ngoan ngoãn lễ phép, miệng bảo vâng dạ, thực là khác một trời một vực so với những điều trên. Cô xinh đẹp, hiền lành, diễn xuất lại tận tâm, trong phim trường "Kì án hồ sơ máu", không phải ai cũng có thiện cảm với cô, nhưng mọi người cũng không ai quá ghét cô.

Mẫu Đơn không đóng vai nữ chính của "Kì án hồ sơ máu", cô đóng vai nữ bốn, một nữ sát nhân giết chồng, mang trong mình một căn bệnh tâm lí không bình thường, một bộ đầu óc tinh ranh xảo quyệt ẩn giấu đằng sau vẻ xinh đẹp hiền lành. Và cuối cùng, nhân vật này bị nhân vật chính phát hiện ra chân tướng ẩn giấu, để rồi nhận lấy cái kết xứng đáng vào tù ngồi.

Nhân vật nữ bốn này tuy không phải nhân vật chính, nhưng do đây là phim truyền hình về trinh thám hình sự nên thế giới nội tâm của các hung thủ sẽ được đào rất sâu.

Mẫu Đơn đẹp, một phần nào đó cũng vì vẻ ngoài này mà vai nữ bốn mới rơi vào tay cô. Dung mạo tinh xảo tuyệt trác trái ngược hoàn toàn với thế giới nội tâm xấu xí ghê tởm vặn vẹo điên cuồng, sự đối lập khác xa nhau như vậy càng tạo nên nét đặc trưng cho nhân vật nữ bốn đây.

Trên tay cầm đạo cụ là một con dao bếp, điêu luyện xoay xoay, Mẫu Đơn tươi cười đến chói lóa, nhìn bạn diễn nam ngồi trên ghế ăn đối diện: "Tống lão sư, tí nữa mạo phạm, em phải đâm dao vào người anh rồi."

Tống lão sư là nam diễn viên vào vai người chồng xui xẻo bị nữ bốn trong cơn tâm lí bất ổn cầm dao đâm cho mấy nhát chết tươi. Hắn ta gia nhập giới giải trí đã lâu, tiếc là cứ mãi chẳng bạo nổi. Mẫu Đơn nhìn trang phục tạo hình của hắn, quần âu xám, áo sơ mi trắng. Chỉ chốc lát nữa thôi, áo sơ mi trắng sẽ bị vấy bẩn máu tươi, tuy là máu giả, nhưng khẳng định trông chúng vẫn rất đẹp mắt.

Tống lão sư đối với người đẹp không hề ngần ngại phô ra nụ cười: "Vậy anh sẽ có cái chết thật hoành tráng trong vòng tay của mỹ nhân."

Một hồi đùa giỡn nháo nhào liền tới...

...

Trong khi đó, ở ngoài phim trường.

"Ông chủ..." Trợ lí Hà nhìn Phó Viễn Hành ngồi ở ghế sau: "Ngài có muốn tôi gọi điện cho cô Ngu không ạ? Tôi đã gọi điện hỏi thăm qua bên đạo diễn, cô Ngu còn hai phân cảnh quay nữa mới xong."

"Ừm." Phó Viễn Hành tùy tiện đáp qua loa một tiếng, vẫn tiếp tục chú tâm với lượng công việc khổng lồ qua màn hình laptop.

Trợ lí đem điện thoại cầm lên, bắt đầu đánh một cuộc điện thoại mới.

...

Mẫu Đơn cùng với Tống lão sư đang chăm chú nghe theo phân phó của đạo diễn, ai ngờ phó đạo từ đâu chạy tới, thần thần bí bí thì thầm to nhỏ với đạo diễn, để lại hai người một nam một nữ không hiểu chuyện gì đứng trước mặt họ.

Thi thoảng, đạo diễn còn dùng ánh mắt thâm vị ý trường liếc cô, Mẫu Đơn cuối cùng nhịn không nổi hiếu kì dưới đáy lòng, mỉm cười hỏi ngược lại: "Đạo diễn, phó đạo, có chuyện gì thế ạ?"

"Không có chuyện gì." Vẫn là cái nhìn phức tạp đó, đạo diễn nhẹ nhàng mở miệng: "Cô Ngu, phó đạo có chuyện muốn nói với cô, cô đi theo cậu ấy đi."

Chuyện gì mà phải kín tiếng như vậy? Phó đạo diễn không lẽ muốn dùng quy tắc ngầm với cô? Chắc không phải đâu, làm gì có chuyện lợi dụng quy tắc ngầm mà lại trắng trợn như vậy chứ?

"Đạo diễn..." Tống lão sư dõi nhìn bóng lưng đang khuất dần của Mẫu Đơn, mơ hồ: "Cô Ngu đi rồi, cảnh quay của bọn em thì sao?

"Hôm nay đổi phân cảnh."

...

Mọi nỗi hiềm nghi của Mẫu Đơn đều được giải đáp khi đứng trước chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc trước mặt. Trợ lí Hà từ trên xe đi xuống, mở cửa, thái độ chuyên nghiệp: "Cô Ngu, mời lên xe."

Mẫu Đơn: "..." Không, ai đó có thể nói cho cô biết tại sao nam chính với trợ lí của anh ta đang ở đây không? Ở nơi này, phim trường của nữ phụ thế thân?

Thế cô mãi chần chừ không vào, tầm nhìn của Phó Viễn Hành mới di chuyển từ màn hình laptop lên gương mặt xinh đẹp của cô. Dường như anh ta sắp mất kiên nhẫn: "Còn không mau lên xe?"

"Dạ..." Lần đầu tiên, Mẫu Đơn ở trước mặt nam chính biểu lộ vẻ thất thố: "Em...em vẫn còn mặc trang phục của đoàn phim."

"Không sao đâu, cô Ngu." Phó đạo đằng sau lưng cô nịnh bợ cười: "Đoàn phim không để ý tới điều này."

Chỉ vì một bộ trang phục liền đắc tội với Phó tổng? Không thể nào!

Dưới uy áp mãnh liệt của nam chính, cực chẳng đã, Mẫu Đơn đành ngồi lên xe. Cô biết, tên nam nhân này tính tình bá đạo chuyên chế thành thói quen, ai dám làm trái ý anh, ngoại trừ nữ chính ra, đều có một cái kết cục không tốt.

Cửa xe đóng lại, bánh xe tiếp tục lăn trên đường. Mẫu Đơn ngồi trong xe thấp thỏm không thôi, không phải do Phó Viễn Hành, cũng không phải do bỏ lỡ công việc diễn xuất, là do cô nghĩ mình cần nhắn tin báo cho anh trai việc này. Nam chính quá kì lạ, sáu tháng bên nhau anh chưa bao giờ chủ động đến đón cô hai lần trong một tháng. Một là kêu người tới, hai là cô tự tới.

Hôm qua anh ta tiện đường còn dễ hiểu, hôm nay mà tiện đường nữa thì...ngớ ngẩn rồi đó. Chưa kể, phim trường của cô cách công ty Phó thị một khoảng cách rất xa.

"Sao thế? Thấy tôi đến đón em liền không vui? Phó Viễn Hành thấy cô từ lúc lên xe chẳng nói chẳng rằng mà cứ im thin thít cúi đầu, anh ta bèn gập máy tính lại, tâm tình không tồi thăm hỏi.

"Gì chứ?" Mẫu Đơn son môi đỏ chót nở nụ cười vô cùng đằm thắm. Hai tay cô nắm lấy bàn tay phải của anh, đem lòng bàn tay anh áp lên má mình, vẫy đuôi ngượng ngùng, chu môi: "Phó tiên sinh tới thăm em, em vui mừng quá đỗi, em vui tới mức không thể nói nên lời luôn."

Cái động tác này, giọng nói yểu điệu này, cộng với cái biểu cảm gương mặt ngượng nghịu ửng đỏ và ánh mắt thuần khiết trong veo này. Nếu là một tên đàn ông bình thường, chỉ sợ kiềm lòng không được mà từ chính nhân quân tử hóa thân dã thú điên cuồng cắn xé từ lâu rồi.

Phó Viễn Hành tuy là nam chính, nhưng anh ta cũng là đàn ông. Anh ta phải công nhận một điều anh ta chưa gặp một cô tình nhân nào khiến anh ưng ý thế này.

Dáng vẻ vẫy đuôi lấy lòng của cô...thực đẹp mắt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT