Chu Thanh Lạc không muốn nghiền ngẫm cảm giác chua xót này nữa, chỉ vùi đầu làm việc dời sự chú ý đi.
Nhưng nhìn trái nhìn phải một chút, đồ đạc đã dọn dẹp xong hết rồi, cậu liền vung cánh tay đứng một bên nhìn Tống Lăng làm việc, càng nhìn càng muốn rút một con dao bầu dài năm thước, chém chết con lừa bướng tam quan bất chính trước kia.
Bao che bạch nguyệt quang đạo nhái, làm người phối màu hộ giúp bạch nguyệt quang...
Sao không lên trời luôn đi(*)?
(*) 你咋不上天呢: Phương ngữ Đông Bắc, bày tỏ sự bực bội, tức giận hay cực kì bất mãn về một điều gì đó.
Tống Lăng đang dùng băng dính dán quanh một cái hòm, dán được một nửa thì hắn ngẩng đầu hỏi cậu: "Chu Thanh Lạc, dao đâu?"
Chu Thanh Lạc nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cũng đang muốn dùng, tốt nhất là dùng dao bầu đi."
"Cắt băng dính thôi không cần phải dao bầu đâu nhỉ..."
"Cắn đi!"
Tống Lăng nhìn Chu Thanh Lạc hung tợn thì im lặng hai giây, hắn không nói nữa, cúi đầu cắn băng dính.
Người nào đó càng ngày càng hỉ nộ vô thường, càng ngày càng không vui vẻ nữa.
Chu Thanh Lạc thấy trên bàn còn thừa mấy cái cốc chưa xếp vào, nhìn lại hoá ra là bán thành phẩm cậu vẽ.
Truyện tranh Lời Thề vẽ một nửa, cậu định chờ nửa kia ra thì sẽ vẽ tiếp.
Chu Thanh Lạc làm bộ lơ đãng liếc nhìn, nâng cằm lên, "Vậy còn mấy cái kia, anh xem xem có cần không."
Tống Lăng đang bận, không nhìn kĩ xem trên cốc vẽ gì, "Được, để lát nữa tôi cất đi."
Chu Thanh Lạc xỉa xói: "Được, lấy về đi, tôi giúp anh vẽ đủ hết, để anh cất giữ."
Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Thanh Lạc cảm thấy giọng mình vô cùng xa lạ, hàm răng như nhũn ra, giống như ăn sống một miếng chanh, chua cực kì.
Hình như Tống Lăng cũng nhận ra. Hắn dừng công việc trong tay, ngẩng lên nhìn Chu Thanh Lạc rồi lại nhìn cái cốc kia, ánh mắt hắn loé lên một cái, có chút không tưởng tượng nổi.
Chu Thanh Lạc đang muốn giải thích, không ngờ Tống Lăng lại mở miệng trước cậu một bước, "Chu Thanh Lạc à, cậu đang ghen đấy hả?"
May mà Chu Thanh Lạc đã ý thức được mình không đúng lắm trước, đã chuẩn bị tinh thần xong, chờ đến lúc Tống Lăng nói lời này, nội tâm đã không còn gợn sóng nào.
Cậu lạnh nhạt nói: "Anh đang nghĩ cái cứt gì vậy?"
Tống Lăng cúi đầu xuống tiếp tục bận rộn, "Nếu cậu thực sự ghen, có ăn cứt tôi cũng ăn."
Chu Thanh Lạc cười, "... Ranh giới cuối cùng của anh nhỉ?"
"Cậu chính là ranh giới cuối cùng của tôi."
"..."
Chu Thanh Lạc quay đầu sang chỗ khác, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau này cậu cũng không được thất thố như vậy nữa.
Tống Lăng vừa đóng gói, vừa lười biếng nói: "Nếu như cậu ghen thật, vậy thì cũng không cần đâu."
Tim Chu Thanh Lạc bỗng bị xách lên, "Tôi không ghen!"
Tống Lăng ngẩn người, hồi lâu sau hắn mới cười tự giễu, "Tôi biết cậu không ghen, cũng không cần phải nhấn mạnh lại đâu."
Bầu không khí quỷ dị trầm xuống. Tống Lăng im lặng làm việc, giống như hắn bị oan ức khủng khiếp, không nói nửa lời.
Chu Thanh Lạc hơi hối hận vì đã nói đến chuyện cái cốc này, tựa như chỉ cần nhắc đến Giang Thời Ngạn, không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.
Tại sao lại có thể như vậy chứ!
Chu Thanh Lạc không hiểu được, không thể làm gì khác hơn là dời sự chú ý đi.
Nhưng hình như không có cách nào để dời đi, ánh mắt cậu luôn hướng đến Tống Lăng.
Ai cũng nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là quyến rũ nhất, Chu Thanh Lạc không nhịn được về phía Tống Lăng.
Tống Lăng làm việc rất chăm chú, nhanh nhẹn. Hắn khom người, áo dán chặt vào lưng, eo rất nhỏ, đường cong rất hoàn mỹ.
Hắn xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay nhỏ rắn chắc, lúc dùng sức, đường cong bắp thịt ở cánh tay sẽ nhô lên, rất có sức.
Chu Thanh Lạc như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy, từ từ nhìn người trước mắt.
Ánh mắt Chu Thanh Lạc dời ánh mắt lên cổ hắn. Yết hầu như được đánh khối, rất nhọn, táo bạo thu hút sự chú ý của người khác.
Chu Thanh Lạc nhếch một bên khoé miệng lên, ánh mắt chếch xuống hình xăm của hắn, nụ cười nhất thời cứng lại.
Đây là lần đầu tiên Chu Thanh Lạc nghiêm túc nhìn hình xăm của Tống Lăng.
Hình xăm có vẻ đã được xăm rất lâu, có chút biến dạng, nhưng được bảo dưỡng khá tốt, không bị bạc màu, chắc là lúc ấy đã bị châm kim chằng chịt.
Hai đoá hoa hồng Juliet đan chặt vào nhau. Hai chữ YS kề sát hoàn toàn tự nhiên.
Mắt Chu Thanh Lạc giống như bị cái gì làm nóng lên, dời ánh mắt đi.
Cậu buồn buồn đi tới bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài.
Ánh trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm. Ánh sáng trong lành, vẫn là trăng khuyết xinh đẹp.
Con mẹ nó một vầng bạch nguyệt quang.
Trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, sao cứ tích cực lên cao như vậy!
Chu Thanh Lạc thật sự nhận thấy đủ loại cảm giác, giống như cục cứt mũi chắn mất mũi vậy, hít thở cũng bị tắc.
Hôm nay kiểu gì cậu cũng phải tìm ra một đáp án bất khả thi.
Cậu không thèm để ý trước đây Tống Lăng và Giang Thời Ngạn như thế nào, dù sao thì đó là thời điểm quá khứ mà cậu không thể nhúng tay vào.
Nhưng cậu muốn biết khẩn cấp thái độ của Tống Lăng với Giang Thời Ngạn hiện tại là gì.
Nếu như sau này Giang Thời Ngạn trở lại, nếu Tống Lăng vẫn cứng đầu cứng cổ chạy về phía cậu ta, Giang Thời Ngạn chỉ ngoắc ngón tay hắn đã cam tâm tình nguyện trở lại nhà họ Tống, sống cuộc sống như trước đây, nghĩ đến huỷ thiên diệt địa, vậy thì mình cố gắng khuyên nhủ hắn rời khỏi nhà họ Tống, muốn cho hắn sống một cuộc sống bình thường như vậy, có ý nghĩa gì nữa đâu.
Chu Thanh Lạc nhíu mày một cái, đang muốn xoay người hỏi rõ thì đã nghe được giọng trầm thấp của Tống Lăng.
"Thanh Lạc, hồi mười tuổi tôi rơi xuống bể bơi, là Giang Thời Ngạn đã cứu tôi."
Chu Thanh Lạc chớp mắt, không ngờ mở màn cho duyên phận của Tống Lăng và Giang Thời Ngạn lại như vậy.
"Tôi thường nghĩ, nếu như năm đó là cậu cứu tôi thì thật tốt."
Nếu như là Chu Thanh Lạc cứu hắn, vậy thì chắc chắn hắn sẽ không phải trải qua những năm tháng mịt mờ khói lửa kia.
Cuộc sống mỗi một giây đều thối rữa kia giống như ác quỷ trong địa ngục, gặm nhấm linh hồn hắn, khiến cho hắn thương tích đầy người.
Hành hạ hắn đến mức hắn không còn là một người bình thường nữa, không biết đúng sai, không hiểu tình người, giống như một cái xác biết đi, chỉ muốn lấy mạng đổi mạng với thế giới.
Nhưng hắn rất muốn tiến tới gần Chu Thanh Lạc, vẫn luôn cố gắng giả dạng là một người bình thường, nhưng vẫn sẽ lộ tẩy.
Giống như lúc bị Phương Hằng kích thích, không kiềm chế được sát ý, nghĩ quay xe muốn đầu xuôi đuôi lọt "bản thân đau khổ thì tất cả cũng sẽ phải đau khổ". Trong nháy mắt đó, hắn muốn đâm lao thì phải theo lao, muốn cho Chu Thanh Lạc biết hắn là loại người gì.
Cậu biết thì sẽ sợ hãi, sẽ trốn tránh, sẽ cách xa hắn.
Nhưng hắn lại luyến tiếc, tham lam muốn cậu nhìn mình lâu hơn một chút.
Sau này sẽ còn nhiều chuyện như vậy nữa, Chu Thanh Lạc có thể chịu được không?
Cậu là một người lớn lên dưới ánh mặt trời, sao có thể chịu được mục nát và khói mù như vậy.
Nhưng hắn thật sự quá thích Chu Thanh Lạc rồi.
Cho dù Chu Thanh Lạc muốn giữ khoảng cách với hắn, hay xa lánh hắn, hắn cũng muốn cố gắng đến gần cậu.
Tất cả mọi người đều có thể hiểu lầm hắn, nhưng Chu Thanh Lạc thì không thể.
Hắn đã thương tật đầy mình, có thể lấy cái gì đó ra xứng để Chu Thanh Lạc xem, cũng chỉ có thẳng thắn thôi.
Tống Lăng: "Tôi không có cách nào nói rõ quan hệ giữa tôi với cậu ta, nhưng giờ tôi có thể khẳng định, thứ tình cảm của tôi dành cho cậu ta không phải là tình yêu."
Chu Thanh Lạc không thích kiểu thủ đoạn đã từng xảy ra lại còn định xoá dấu vết.
Cậu không nhịn được, thốt lên: "Anh sờ vết xăm trên cổ anh lần nữa đi?"
Tống Lăng nhíu mày một cái, theo bản năng quẹt vào hình xăm ở cổ.
Chu Thanh Lạc cười nhạo, "Không phải tình yêu mà còn xăm tên cậu ta ở động mạch chủ? Đừng có xoá bỏ mượn cớ ỷ lại, thói quen, tình thân, tình bạn rách rưới gì cả. Nếu như là những thứ này, sao anh không xăm tên viện trưởng cô nhi viện, yêu sâu đậm thì thừa nhận đi, có gì mất mặt đâu."
Chu Thanh Lạc nói xong cũng hối hận. Vậy liên quan gì đến cậu chứ, cho dù Tống Lăng xăm tên Giang Thời Ngạn lên toàn thân, cậu cũng chẳng có tư cách gì để nói.
Tống Lăng im lặng rất lâu, dường như đang đấu tranh.
Cuối cùng, không hiểu sao hắn cười cười, thoả hiệp nói: "Hình xăm này là Tống Cẩm Dịch ép tôi xăm, trước khi quen Giang Thời Ngạn."
Chu Thanh Lạc sợ run tại chỗ. Cậu không ngờ câu trả lời lại như vậy.
Chu Thanh Lạc quá mức khiếp sợ, đến lời nói ra cũng không trơn tru nữa, "Có... Có nghĩa là gì?"
"Thanh Lạc à, tôi không muốn nói những điều này."
Bởi vì mỗi một chữ giống như đi lại đoạn đường kia, nó luôn luôn nhắc nhở hắn, ai cũng ghét bỏ hắn, hắn không phải là người bình thường, không có tư cách sống như một người bình thường.
Tống Lăng cười thản nhiên, "Nhưng nếu như cậu muốn biết, tôi đều có thể nói cho cậu."
Vì để đến gần cậu, cái gì tôi cũng có thể làm.
Nếu như cậu biết rồi ghét bỏ tôi, tôi cũng nguyện nói hết cho cậu.
Chu Thanh Lạc chậm rãi thở ra một hơi: "Tôi không muốn biết các anh qua lại như thế nào, tôi chỉ muốn biết tương lai. Vậy nếu Giang Thời Ngạn về nước, anh có đi tìm cậu ta không? Nếu như cậu ta khuyên anh trở về nhà họ Tống, anh có trở về không?"
Tống Lăng chớp chớp mắt, "Cậu đang lo lắng điều này?"
"Đúng vậy, giờ tôi kiếm tiền cũng sẽ chia cho anh một nửa. Nếu sau này anh muốn quay về, vậy giờ trả hết tiền cho tôi."
Tống Lăng thở phào thật dài, "Chu Thanh Lạc, cậu đã nói đi đến đâu cũng dắt tôi đi cùng, cậu đi đâu tôi đi đó mà."
"Ai nói dắt anh đi cùng chứ."
"Cậu là mặt trời, tôi là hành tinh nhỏ. Tôi xoay xung quanh cậu, không đi đâu hết, có được không?"
"..." Sao lại buồn nôn như vậy! Bỏ đi, hắn vui là được.
"Thật đó, cậu phải tin tôi, tôi không trở về đâu mà, tôi sẽ sống thật tốt ở bên cậu."
Chu Thanh Lạc nghe vậy thì quay mặt sang chỗ khác cười không ra tiếng.
Cậu cũng không biết sau này cậu và Tống Lăng sẽ như thế nào, nhưng từ nay về sau, Giang Thời Ngạn không còn là sự tồn tại khó chịu nữa.
Chỉ cần Tống Lăng mở miệng thì cậu tin tưởng hắn.
Cậu tin tưởng Tống Lăng có thể dũng cảm sống hướng đến ánh sáng. Giống như viện trưởng nói vậy, hắn sẽ rất ưu tú, sẽ toả sáng nổi tiếng ở lĩnh vực của hắn.
"Chu Thanh Lạc ơi, hôm đó cậu nói muốn hôn tôi, cậu còn nhớ không?"
Chu Thanh Lạc đơ mặt trả lời: "Không nhớ."
"Lãi chồng lãi, thành ba cái hôn."
"..."
"Không muốn hôn tôi cũng được, để tôi hôn cậu đi, ba cái hôn của cậu đổi thành một cái hôn của tôi, tôi chịu thiệt một chút."
"... Anh biết xấu hổ chút đi."
Chu Thanh Lạc không ngờ, Tống Lăng còn có thể không biết xấu hổ hơn.
Cậu vừa sửa sang lại vẻ mặt, quay đầu lại, còn không đợi cậu kịp phản ứng, Tống Lăng đã vén tóc mái của cậu lên, hôn lên đỉnh mỹ nhân của cậu một cái.
Chu Thanh Lạc: "???"
Người nào đó hôn xong thì vui vẻ nói: "Đừng trách tôi, lực hấp dẫn của mặt trời quá lớn, hành tinh nhỏ tôi đây không nhịn được nên bị hút vào."
!!!
"Hơn nữa con người tôi sốt ruột, quá tam ba bận, không tích góp được, muốn đổi ngay."
Mặt Chu Thanh Lạc đỏ lên, hùng hùng hổ hổ, "Tống Lăng anh thật không biết xấu hổ, trước không có người sau cũng không có người, anh không muốn thì góp lại đi, da mặt dày như vậy, còn chống đạn được đó!"
"Chu Thanh Lạc, cậu đừng xấu hổ, đây là nụ hôn đầu của tôi đó."
"Đm, ai lạ gì cái nụ hôn đầu chứ?"
"Vậy cậu lạ nụ hôn nào của tôi?"
"..."
"Cũng không thể trách tôi, chỉ có thể trách cậu quá mê người."
"Anh im miệng đi!"
Editor:Vì bận công việc nên mình up truyện vào CN hằng tuần nhé <3.