Chu Thanh Lạc cảm thấy đầu ngón tay của mình có chút tê dại, tay cậu nóng, tay Tống Lăng lại rất lạnh, chênh lệch nhiệt độ khiến cho ấn đường của cậu giật trong nháy mắt.
Lúc cảm giác vừa lạnh vừa tê từ đầu ngón tay chuẩn bị lan ra, Tống Lăng nới lỏng tay, đầu ngón tay cũng buông lỏng ra một chút, cảm giác kì lạ bỗng nhiên biến mất.
Chu Thanh Lạc ngơ ngẩn tại chỗ nhìn tay mình, ngón tay đã cong lại theo bản năng.
Gì vậy?
Tống Lăng làm cái trò gì vậy?
Còn hỏi giờ có thể tưởng tượng ra chưa?
Ông đây hao phí hết tâm tư chọc anh vui vẻ, anh lại đến nắm tay ông đây như chưa có chuyện gì xảy ra?
Giờ Tống Lăng ngày càng quá phận.
"Chu Thanh Lạc, cậu đỏ mặt cái gì?"
Chu Thanh Lạc cũng không biết tại sao, rõ ràng cậu là người mặt rất dày, có thể đại chiến ba trăm hiệp với đám người trên mạng, không động đến từ tục cũng có thể mắng người ta đến máu chó ướt đầu.
Có fan dirty jokes, cậu có thể mặt không đỏ, tim không gấp coi như không, nếu thật sự chưa đến giới hạn chịu đựng, cậu cũng sẽ vô cảm mà đáp trả.
Nhưng khi đối mặt với Tống Lăng, cậu không nói được chữ nào, xấu hổ mở miệng, nhăn nhó giống như tiểu cô nương.
Mấy câu vớ vẩn người nào đó nói hoặc là coi như không nghe thấy, nhưng lát nữa suy nghĩ sâu xa lại thấy vô cùng vi diệu, giống như khoảng trắng trong tranh, rất dễ dàng khiến cho người ta suy diễn không ngớt.
Hoặc là đâm dao thẳng, dứt khoát, trong lúc nhất thời khiến cho người ta không biết hắn đang nói thật hay nói dối.
Sự trốn tránh của cậu khiến cho người nào đó càng ngày càng tiến bộ, dám táy máy chân tay với cậu, Chu Thanh Lạc cảm thấy mình bị hắn gây khó dễ phải liều chết.
Cậu phải phản kích!
Cậu không thể để cho Tống Lăng làm càn như vậy!
Ai mà không phải là đàn ông chứ.
Ai mà không biết khích bác!
Cậu muốn tìm lại bản thân đã từng đứng trước mặt Tống Lăng mà mặt không đỏ tim không gấp!
Cậu phải trị tật xấu này của Tống Lăng, khiến cho hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Chu Thanh Lạc sửa lại vẻ mặt, nhắm mắt: "Anh kéo con nghé(*) đi, vậy mà cũng đỏ mặt? Nắm tay thôi mà, có gì đáng để đỏ mặt chứ?"
(*) 扯犊子: Tục ngữ của phương Bắc, chỉ những lời nói và hành động không thực tế.
Chu Thanh Lạc nói xong thì yên lặng like cho mình một cái.
Nhìn đi!
Cậu làm được mà!
Bước được bước đầu tiên rồi thì đã thành công một nửa!
Tống Lăng: "Vậy cậu cứ nhìn tay mình làm gì?"
Chu Thanh Lạc không những không dễ dàng thừa nhận sự chột dạ của bản thân mà còn có thể cho mình một bậc thang xuống thích ứng.
"Tôi nói này, con trai người ta tay trong tay đi bộ với nhau, cũng không phải chỉ là con trai nắm tay một chút thôi à? Anh buông tay quá nhanh, tôi còn chưa cảm nhận được nên nhìn lâu thêm thôi."
Nhưng Chu Thanh Lạc không ngờ bậc thang không phải là bậc thang, mà là đòn bẩy, Tống Lăng nắm chặt đầu khác của đòn bẩy, đấu tranh với cậu.
Hai người vừa mới buông tay xong, Tống Lăng lập tức nắm tay cậu lên, còn muốn kéo cậu đi về phía trước.
"Đi nào."
Chu Thanh Lạc: "???"
"Như vậy có thể cảm nhận được không?"
Chu Thanh Lạc sửng sốt, nhưng không khí lúc này rất kì quái, cho dù bầu không khí đã lúng túng tới mức khiến cho máu đông lại, nhưng trong lòng lại có thêm sự phân cao thấp khó chịu, không ai phục ai, giống như chơi bập bênh, mỗi người một đầu, người nào hạ xuống đất trước thì thua.
Chu Thanh Lạc: "Tàm tạm."
"Cảm giác gì? Miêu tả cụ thể chút đi."
Rõ ràng tay Tống Lăng rất lạnh, nhưng cậu cảm thấy tay ngày càng nóng lên, nắm lấy ngày càng nóng, cả người cũng không được bình thường.
Chu Thanh Lạc thua trận trước, hất tay Tống Lăng ra, chạy mất dạng.
Thân thể kinh sợ, nhưng miệng tuyệt đối không thể kinh sợ, "Không có cảm giác gì cả, giống như cầm móng heo to thôi."
Kiểu người vịt chết còn mạnh miệng như Chu Thanh Lạc, lúc gặp phải một người không chịu chuyển sang hướng khác, thật sự rất muốn đi lên đánh cho một trận.
Nhưng người nào đó còn không chịu thuận theo, "Vậy mà cậu cũng xấu hổ muốn trốn hả?"
Chu Thanh Lạc dừng chân, trong lòng biết không phải vấn đề nào vịt chết mạnh miệng cũng giải quyết được, chỉ có thể đâm lao phải đi theo lao mới có lối thoát.
Cậu khẽ cắn răng, lấy khí thế lên núi đao xuống biển lửa đi về, lại nắm tay Tống Lăng như không có chuyện gì.
Tống Lăng cứng đờ, mí mắt chớp nhẹ.
Rõ ràng là lòng bàn tay cậu nóng, tim đập cũng gia tăng tốc độ, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Chu Thanh Lạc ho khan một cái, tận lực để cho mình không tỏ ra đang cứng ngắc, ngông cuồng, quả quyết, ngầu lòi, đẹp trai nghiêng đầu với Tống Lăng, "Đứa nào xấu hổ là chó, đi thôi."
Tống Lăng đột nhiên cầm tay cậu, hơn nữa đổi khách thành chủ, nắm lấy tay cậu vào lòng bàn tay, bóp vết chai mong mỏng ở khớp xương tay vì thường xuyên cầm bút vẽ của cậu.
Tay của Thanh Lạc thật ấm áp, bàn tay như vậy có thể hoá mục nát thành thần kì, nếu như mình gặp em ấy sớm một chút thì tốt biết bao.
Hắn không tự chủ được mà nắm chặt hơn một chút, giống như nắm chặt lấy mặt trời nhỏ thuộc về mình.
Đã vào thu, đêm đã khuya, trên đường không còn mấy người đi đường nữa, ánh đèn đường kéo hai cái bóng thật dài, dường như đặc tả cái nắm tay của hai người.
Gió đêm cuộn tóc lên, cổ Chu Thanh Lạc hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay ra mồ hôi, tim cũng không quá yên phận, càng đập càng hăng.
"Tống Lăng, buông tay ra đi."
"Tại sao?"
"Tôi nóng."
"Nắm tay thôi mà cậu cũng nóng?"
"..."
"Vậy nhỡ đâu có những động tác kịch liệt hơn..."
Chu Thanh Lạc cắt ngang lời hắn: "Đừng có tưởng tượng nữa."
"Tôi nói tới chạy bộ, Chu Thanh Lạc, cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt này của Tống Lăng, kết hợp với suy nghĩ kia của đàn ông, hắn nói tới chạy bộ mới là lạ.
Ai mà không phải là đàn ông chứ.
Chu Thanh Lạc: "Cái tôi nghĩ đến thật ra là hít đất."
"Chậc, lên lên xuống xuống, thật là kịch liệt.". Đọc truyện tại ( TRUMtruyeЛ . vn )
"..."
Tay của Chu Thanh Lạc bị Tống Lăng nắm thật chặt, cậu mím chặt môi.
Chẳng lẽ đây là cảm giác nắm tay giữa mấy cô gái với nhau sao? Có chút thân mật, có chút dịu dàng, có chút mập mờ, dường như người nắm tay mình có thể chia sẻ tất cả bí mật với cậu, thiết thực mà có cảm giác an toàn, thậm chí khát vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, luôn ở bên người kia cho đến khi già đi.
*
Thời tiết nóng dần dần lạnh đi, trong lúc không để ý, lá cây đổi sang vàng, chớp mắt đã sắp đến Trung thu rồi.
Chu Thủ Lâm có thời gian thì nghiên cứu công thức nấu ăn, khá có hiệu quả, đồ ăn ngày càng ngon, một truyền mười, mười truyền trăm, lại còn có khách lạ, hình thành vòng tuần hoàn, người gọi đồ ăn ngày càng nhiều.
Bận rộn kinh khủng, kiếm được lợi nhuận, trạnh thái tinh thần của ông ngày càng tốt.
Nếu như Chu Thanh Lạc không đi ra ngoài vẽ tranh tường, Tống Lăng sẽ sống cuộc sống về hưu, cầm cái ghế băng ngồi phơi nắng ở trong sân, xới đất tưới nước cho chậu hoa của hắn, rửa rau giúp Chu Thủ Lâm, thoải mái vô cùng.
Ăn bám chẳng thèm kiêng nể.
Chu Thanh Lạc cũng không có thời gian để ý hắn, chơi đùa chuyện của mình.
Lúc Chu Thanh Lạc vẽ tranh minh hoạ, Tống Lăng ngứa tay, quấn lấy Chu Thanh Lạc muốn phối màu giúp cậu.
"Thanh Lạc ơi, cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi phối màu giúp cậu."
Chu Thanh Lạc liếc hắn một cái, "Anh lại muốn hiểu rõ tội cũ à?"
"..."
Chu Thanh Lạc nói xong cũng đẩy người ra bên ngoài, khoá trái cửa.
Tống Lăng sau khi đòi hỏi có hai thì sẽ có ba, Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, giúp hắn mua một quyển tô màu dành cho trẻ con, còn vô cùng ngầu lòi nói với hắn: "Ở bên cạnh chơi đi, đừng làm phiền tôi nữa."
Có điều nhờ cái thứ này, cuối cùng Tống Lăng cũng có cơ hội vào cùng phòng với Chu Thanh Lạc rồi.
Hai người chen chúc ở trên ban công, Chu Thanh Lạc đang hào hứng vẽ tranh minh hoạ cho khách hàng, Tống Lăng ở bên cạnh tô màu.
Phong cách vẽ rất quỷ dị nhưng bầu không khí cũng rất hài hoà.
Cuối cùng Chu Thanh Lạc và Tống Lăng cũng vẽ xong tranh tường cho Tiêu Tả.
Khắp người cả hai đều dính màu nước, bọn họ kiệt sức ngồi ở góc tường, cả người mờ mịt nhưng mắt rất sáng.
Chu Thanh Lạc: "Đẹp quá, chúng ta giỏi ghê, tối nay tôi bảo ba làm thêm đồ ăn, anh muốn ăn gì?"
"Cua và hoành thánh nhỏ vỏ tôm tảo tía."
"..."
Lần trước ăn cua, Tống Lăng không ăn con nào, chỉ bóc vỏ cho bọn họ, hoành thánh vỏ tôm tảo tía lúc này được coi là thêm món rồi.
"Tôi nói là món chính, món chính!"
Tống Lăng: "Tôi muốn ăn hai món này thôi."
Chu Thanh Lạc không nói gì nhìn hắn, chưa mất bao lâu đã nghĩ thông suốt, Tống Lăng lớn lên ở nhà họ Tống, có sơn hào hải vị nào chưa được ăn chứ.
Chu Thanh Lạc: "Được rồi, vậy đi thôi, chúng ta về nhà."
Hai người vừa mới đứng dậy ra ngoài, một đám người lực lưỡng mặc Âu phục giày da, vẻ mặt nghiêm túc đi xuống nhà để xe.
Chu Thanh Lạc còn chưa hiểu gì, Tống Lăng bên cạnh đã dừng bước.
Chu Thanh Lạc nhìn người đến, nhìn lại Tống Lăng lần nữa thì hiểu luôn.
Đám người này đến vì Tống Lăng.
Mặt Tống Lăng không thay đổi đứng tại chỗ, nhưng không khí xung quanh lạnh lẽo, giống như người đến là thiên quân vạn mã quân địch.
Người đi đầu lên tiếng: "Nhị thiếu gia, hôm nay là ngày mùng 1 rồi, nên về nhà thôi."
Tống Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Thanh Lạc hiểu ra, hoá ra là người nhà họ Tống.
Cậu hừng hực khí thế hất hàm, miệt thị nhìn bọn họ, trả lời thay Tống Lăng: "Không về đấy."
Người đi đầu lạnh lùng nhìn Chu Thanh Lạc một cái, mặt không cảm xúc nhắc lại một lần nữa, "Nhị thiếu gia, hôm nay là mùng 1, nên về nhà thôi."
Chu Thanh Lạc: "..."
Xem ra ánh mắt cậu không đủ ác, không có năng lực uy hiếp.
Tống Lăng ung dung bước về phía trước một bước, ngăn Chu Thanh Lạc ở phía sau, lười biếng nói: "Không về."
Mấy người kia lập tức bẻ xương bẻ cốt, vặn cổ giũ vai, Chu Thanh Lạc có thể nghe được tiếng xương vang lên răng rắc.
Chu Thanh Lạc thò đầu ra đếm người, tổng cộng có tám người, người nào cũng cao lớn vạm vỡ, xuất thân là vệ sĩ, dáng vẻ chuẩn bị bắt sống Tống Lăng.
Người đứng đầu kia lại mặt không cảm xúc nhắc lại một lần nữa, "Nhị thiếu gia, hôm này là mùng 1, nên về nhà thôi."
Tống Lăng cười lạnh, không trả lời lời gã.
Chu Thanh Lạc khe khẽ hỏi Tống Lăng: "Chúng ta có đánh lại được không?"
Tống Lăng hơi quay đầu lại, dùng giọng khí nói: "Không biết, chưa đánh bao giờ."
"Không thể nào, bọn họ hung hăng như vậy, anh lại xxx như vậy, vậy mà anh chưa dạy dỗ bọn họ bao giờ sao?"
Tống Lăng nghe xong, khóe môi cong lên, "Vậy hôm nay dạy dỗ một chút ha?"
Chu Thanh Lạc lắc đầu, "Đánh không lại đâu, chúng ta chạy đi."
"Nếu như tôi quật ngã bọn họ, cậu thưởng cho tôi được không?"
"Thưởng gì?"
"Hôn tôi."
"... Đừng lắm mồm."
Có lẽ cảm thấy dáng vẻ bọn họ ghé tai thủ thỉ, anh anh em em không chút sợ hãi, như đang xem thường người khác trong mắt, cuối cùng đám người kia không chịu nổi nữa, "Nhị thiếu gia, cậu vẫn nên ngoan ngoãn trở về cùng chúng tôi đi thôi, nếu không chúng tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình mời thiếu gia về."
Chu Thanh Lạc đã hiểu, gã nói "mời" cũng không phải là "mời", mà là uy hiếp.
Chu Thanh Lạc ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cậu đi ra khỏi lưng Tống Lăng, đứng ngang hàng với hắn.
Nét mặt của cậu chuyển động, bắt đầu mắng: "Này, mấy người đang làm gì đấy hả?"
Tiếng nói vừa dứt, Tống Lăng đang lườm người lòng đầy căm phẫn, cười không ra tiếng.
Người nào đó lại bắt đầu đầu mắng chửi người rồi.
Đám người đối diện kia cũng không phải ai cũng trấn tĩnh, cũng có một hai người nóng nảy, nhảy ra chỉ vào Chu Thanh Lạc mà uy hiếp, "Mày bớt xen vào chuyện của người khác đi!"
Người đứng đầu kia giơ tay lên, tỏ ý anh trai nóng nảy đừng lên tiếng, tao nhã lịch sự nói: "Nhị thiếu gia của chúng tôi ngày mùng năm phải đi lấy máu kiểm tra sức khoẻ, hôm nay phải về nhà dưỡng thân thể, nếu như ngài và nhị thiếu gia có chuyện quan trọng gì, sau ngày mùng năm lại bàn tiếp."
Chu Thanh Lạc vừa nghe xong thì trong đầu nổ một tiếng, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Hoá ra ngày mùng năm là ngày Tống Lăng truyền máu cho Tống Cẩm Dịch, cho nên ngày mùng 1 Tống Lăng sẽ bị nhốt ở nhà họ Tống không được đi đâu nữa?
Bảo sao mấy ngày sinh nhật đó của Tống Lăng, cậu cũng không thấy Tống Lăng đâu, hoá ra đầu tháng bị giam lại để lấy máu.
Chu Thanh Lạc tức giận đến nổ tung, hoàn toàn mất phương hướng, tức giận đến mức quên số người đối diện, bước về phía trước bắt đầu mắng.
"Miệng nên ngậm thì không ngậm, tai không nên bịt thì lại bịt chặt, nói là không về rồi, mấy người không nghe thấy hả? Lấy máu kiểm tra sức khoẻ? Nói nghe hay quá vậy, tôi thấy mấy người mới cần phải kiểm tra sức khoẻ, ai cũng giống như bị chó cắn, bị bệnh dại, cầm tiền của chủ nhân nên cố gắng không làm những gì con người nên làm hả?"
Sắc mặt người đối diện lập tức chỗ xanh chỗ tím, xem ra bình thường cũng giỏi giải quyết bằng vũ lực, đụng phải người mắng chửi kinh khủng như vậy cũng chỉ có thể uy hiếp ngoài miệng, "Con mẹ mày, mày mắng thêm câu nữa tao xem?"
Chu Thanh Lạc cười lạnh, "IQ cũng cao hơn chó đấy, nghe hiểu tôi đang mắng người cơ à?"
Người kia khí thế hung hăng đi về phía tước, nhưng bị người đứng đầu cản lại.
Người đứng đầu tao nhã lịch sự đi về phía trước, dừng lại trước mặt Chu Thanh Lạc, dửng dưng nhìn cậu một cái, móc từ trong ví ra mấy trăm tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho cậu, "Anh bạn nhỏ, chuyện của nhà họ Tống đừng chõ mũi vào, rời đi thuận lợi, ha?"
Chu Thanh Lạc cúi đầu nhìn số tiền này, vô cùng tức giận mà cười lên.
Xem ra đám người này có thể dùng cách này để uy hiếp và thu mua người ở bên cạnh mình.
Ở thành phố Thanh Lăng, nhà họ Tống là một gia tộc lớn, có bao nhiêu gia đình làm ăn buôn bán phải nhìn sắc mặt Bảo Mộc, gia đình không buôn bán cũng khó trốn khỏi những cám dỗ của vàng thật bạc trắng này.
Có thể nói chiêu giết chóc bằng lòng người này ác độc đến tột đỉnh.
Chu Thanh Lạc: "Tôi biết ông rồi, thư kí Chu Vân Khiêm của Tống Cẩm Dịch chủ tịch tập đoàn Bảo Mộc, lúc khai trương trung tâm thương mại Húc Nhật cũng dùng tiền để giải quyết hỗn loạn, thật sự là ông."
Chu Vân Khiêm cười giễu cợt, cầm một xấp tiền đưa cho Chu Thanh Lạc, quơ quơ trước mặt cậu: "Không có cách nào khác, cách này dễ dùng, ai mà không nhận thứ này chứ."
Gã vừa nói vừa lấy mấy tờ tiền trong ví ra đưa cho Chu Thanh Lạc, "Xin anh bạn nhỏ phối hợp."
Chu Thanh Lạc đang định mắng, không ngờ Tống Lăng đã bước về phía trước một bước, nắm thẳng lấy cổ áo Âu phục của Chu Vân Khiêm, vung nắm đấm lên, một đấm vung lên huyệt thái dương của gã.
Chu Vân Khiêm bị đau, cúi người theo bản năng, Tống Lăng cong chân lên gối, sau đó đấm một cú, lại vung mạnh một phát, ném người xuống đất.
Động tác quá ác, Chu Thanh Lạc cũng nhìn đến hoa mắt, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Chu Vân Khiêm đã nằm trên đất.
Mấy người đứng sau lưng Chu Vân Khiêm vô cùng kinh hoàng, nhưng cũng không dám bước lên đánh.
Đến cả Chu Vân Khiêm nằm trên đất cũng giãy giụa một mình, không ai tới đỡ.
Chu Vân Khiêm chùi giọt máu ở khoé miệng, "Nhị thiếu gia à, nói gì thì nói hôm nay kiểu gì cậu cũng phải trở về với tôi."
Mắt Tống Lăng lạnh lẽo, lấy một con dao nhỏ trong túi, mở xoạch một cái ra, đâm thẳng đến tim Chu Vân Khiêm.
Mũi dao rất sắc bén, ánh mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, tay Tống Lăng không dừng lại, mũi dao đã đến Âu phục của Chu Vân Khiêm, hắn quẹt xuống một cái, tiếng vải vóc bị rách ra, trên Âu phục đắt giá lập tức có một vết rách.
Ánh mắt Tống Lăng còn lạnh hơn dao nhọn, "Thư kí Chu, sắc không?"
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, thường chỉ cần bọn họ xuất hiện, Tống Lăng sẽ ngoan ngoãn về nhà cùng bọn họ, Chu Vân Khiêm nói, cái này được gọi là tập được tính sợ hãi cho Tống Lăng.
Nhưng hôm nay sao hắn lại không sợ vậy?
Không ai dám thở, rất sợ Tống Lăng làm ra động tác quá khích gì.
Tay của Tống Lăng vẫn không dừng, tiếp tục đâm, áo sơ mi của Chu Vân Khiêm bị đâm thủng, mũi dao lạnh như băng chạm đến da, Chu Vân Khiêm nhắm hai mắt.
"Nhị thiếu gia, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh tới làm việc thôi, cậu đừng làm khó chúng tôi."
Tống Lăng cười lạnh, xít lại gần nói nhỏ bên tai gã: "Thư kí Chu này, ông dùng cách bẩn thỉu này với em ấy, khiến cho tôi rất tức giận."
Chu Vân Khiêm: "Nhị thiếu gia, về cùng chúng tôi thôi."
Tống Lăng: "Ông mở công ty bên ngoài sau lưng Tống Cẩm Dịch, việc kinh doanh tốt thật đấy?"
Chu Vân Khiêm cứng đờ người, "Sao... Sao cậu biết?"
Tống Lăng: "Tôi còn biết được mật khẩu ngân hàng của ông, 36421..."
Tống Lăng không nói nữa mà cười như không cười nhìn chằm chằm vào Chu Vân Khiêm, cười lạnh, nhìn thấy thịt cơ trên mặt Chu Vân Khiêm đang co rút được bằng mắt thường.
Tống Lăng: "Thư kí Chu, ông thử xem những chuyện này tôi đều biết hết, có thể không biết những chuyện rách nát của Bảo Mộc sao? Đừng đối địch với tôi nữa, thư kí Chu. Vợ ông là hiệu trưởng trường học, thu bao nhiêu tiền, nhét bao nhiêu thứ rác rưởi đến trường của bọn họ rồi?"
Chu Vân Khiêm bắt đầu sợ hãi.
"Thư kí Chu, tôi nói thêm cho ông một bí mật này, những số liệu này cũng tồn tại ở trên mạng. Nếu như tôi không bảo vệ định kì, rất nhanh sẽ được đưa ra ánh sáng."
Chu Vân Khiêm không ngờ, Tống Lăng vẫn luôn đáng thương lại trở nên đáng sợ như vậy, mọi người như đều trở nên trong suốt trước mặt hắn, không có riêng tư, không có bí mật.
Chu Vân Khiêm, "Cậu... Cậu..."
Tống Lăng cười khẽ, "Thư kí Chu, tôi không có bản lĩnh mà còn có thể sống trong đám rác rưởi mấy người đến giờ sao?"
Chu Vân Khiêm đưa người đi, Tống Lăng vẫn đang nắm chặt dao trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương cũng trắng lên.
Sắc mặt hắn trắng bệch u sầu, ánh mắt trống rỗng, đắm chìm trong thế giới của mình giống như rơi vào bóng tối.
Tay Chu Thanh Lạc run run, hai tay cậu nắm lấy tay Tống Lăng đang cầm dao, tay hắn lạnh như băng, cứng ngắc, dường như đôi tay này đã hoà vào một thể với con dao.
Chu Thanh Lạc cố làm vẻ bình tĩnh cười cười, "Tống Lăng, anh... sao anh lại mang theo dao phòng thân vậy?"
Tống Lăng lấy lại tinh thần, ném dao xuống, u sầu trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an, "Thanh Lạc, đừng sợ."
Chu Thanh Lạc lắc đầu một cái, cầm lấy dao trên tay hắn, cố làm vẻ nhẹ nhõm nói: "Tôi không sợ, anh mua lúc nào vậy, bao nhiêu tiền, điều kiện kinh tế tốt cũng không thể mua linh tinh, đã nói còn phải mua nhà nữa mà."
Nói trước nói sau, cậu lại có chút nghẹn ngào.
Cậu nhớ tới lời của Quan Minh Lãng, Tống Lăng thật sự bị bệnh, hơn nữa còn rất nặng.
Trong tim Tống Lăng giống như có đá rơi xuống đất, cả người thả lỏng hơn chút, hắn xoay ngoài ôm người lại gần trong ngực, nhỏ giọng khẩn cầu, "Thanh Lạc à, đừng lấy tiền của bọn họ, tôi có tiền mà, tôi sẽ cho cậu hết."
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:Tống báo thù!
Ôm! Rồi!
Nhìn! Thấy! Chưa!