Lọc Truyện

Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Editor: Sanyu

Trời sáng khí trong, lời nói của hai người không ai đáp lại, trong núi thổi lên một trận gió nhẹ, quét nhẹ qua làn hoa trắng trước mộ.

Gió đã ngừng thổi, hoa cũng yên tĩnh trở lại.

Tống Lăng ôm bả vai Chu Thanh Lạc, ghìm cậu vào trong lồng ngực, đắc ý dào dạt mà cong môi: "Nghiêm Sanh, bọn con phải về động phòng đây."

Chu Thanh Lạc: "?"

Hắn túm Chu Thanh Lạc xuống núi: "Nhanh nào, sắp qua giờ lành rồi."

"..."

Xuống dưới chân núi, Chu Thanh Lạc đẩy Tống Lăng vẫn còn đang ôm cậu gắt gao ra: "Ở nơi này anh đừng có mà nói bậy, đàng hoàng lại cho em."

Tống Lăng: "Anh có nói gì không đàng hoàng đâu?"

Chu Thanh Lạc: "..."

"À cái chuyện động phòng á?"

Chu Thanh Lạc dại ra vài giây, mặt mũi tỏ vẻ không thèm để ý.

Cậu có nói cũng bằng không.

Tống Lăng chậc một tiếng: "Rõ ràng lúc nãy em đáp ứng lời của anh rồi mà."

Chu Thanh Lạc ù ù cạc cạc: "Em đồng ý với anh lúc nào?"

"Nãy anh giới thiệu em là con dâu của bà, em đồng ý rồi."

Chu Thanh Lạc cạn lời mà nhìn hắn một cái, không thèm để ý tới hắn nữa, bước nhanh về phía trước.

Tống Lăng hai ba bước liền đuổi kịp, một phen ôm chầm lấy bả vai của ai đó: "Đi vội thế này là đang muốn nhanh về nhà động phòng hửm?"

Chu Thanh Lạc phóng lửa giận, lập tức đi về phía trước.

Tống Lăng lại đuổi theo: "Sốt ruột cũng vô dụng, anh vẫn còn đang ở đây này, chỉ có một mình em thì động phòng kiểu gì?"

Chu Thanh Lạc nhếch mép: "Tống Lăng, anh đang muốn mỏ dài ra à?"

Tống Lăng một tay kéo người vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn môi cậu, thật lâu sau mới buông tay: "Miệng không dài thì sao hôn được em."

Chu Thanh Lạc nhịn không được hùng hùng hổ hổ: "Tống Lăng, anh như vậy là không được, ở một nơi trang nghiêm như vậy, anh lại còn không biết xấu hổ, anh đây là đang khinh nhờn thần linh, anh có hiểu không?"

"Em mà không ngậm miệng lại, anh sẽ khinh nhờn một lần nữa."

"..."

Chu Thanh Lạc quẳng một ánh nhìn xem thường không để ý tới người kia, đứng ở ven đường chờ xe, mặc kệ Tống Lăng cọ cọ khuôn mặt rồi niết lỗ tai cậu, cậu đều thờ ơ.

Nghĩa trang xa xôi hẻo lánh, hiện tại lại không phải tiết thanh minh, Tống Lăng cùng Chu Thanh Lạc gọi xe đến đây, bác tài đòi lấy giá tiền xe khứ hồi, hiện tại hai người muốn đi về cũng không gọi được xe.

Chu Thanh Lạc: "Đúng là phải mua một cái xe mới được."

Tống Lăng vân vê ngón tay cậu: "Mua."

"Mua một cái xe ga giá tám vạn, anh thấy thế nào?"

"Tám vạn cũng có thể mua xe sao?"

Chu Thanh Lạc câm nín, bởi vì ngay lúc Tống Lăng nói ra câu này, trong lòng cậu nảy ra chút hoài nghi.

Cảm giác hắn nói không phải là 8 vạn, mà là 800.

Hiện tại cuối cùng cậu cũng hiểu, từ giàu có rơi xuống nghèo khổ, rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.

Chu Thanh Lạc kiên nhẫn giải thích với hắn: "Anh nghĩ thử đi, tiền lương tháng trước của anh mới có 1 vạn 5, 8 vạn tính ra gấp mấy lần 1 vạn 5? Cũng xấp xỉ gấp 6 lần 1 vạn 5 đấy, nửa năm nhịn ăn nhịn tiêu, chắc chắn có thể mua xe rồi."

Tống Lăng mím môi, không nói lời nào.

Chu Thanh Lạc lắc đầu thở dài: "Chừng nào thì anh mới có thể thay đổi khái niệm đối với tiền bạc đây?". Ngôn Tình Xuyên Không

Lúc này, điện thoại Tống Lăng vang lên, là tin nhắn nhắc nhở tiền chia hoa hồng cổ phiếu của công ty nào đó phát tới, 600 vạn.

Thấy hắn nhìn chằm chằm điện thoại mãi không nhúc nhích, Chu Thanh Lạc nghiêng đầu qua hỏi: "Đang xem cái gì đó?"

"Đang đếm xem có mấy số 0."

"?"

"Đếm xem 8 vạn rốt cuộc có mấy con số 0."

Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười: "Mấy con số 0 vậy?"

"Gọi một tiếng anh trai, anh sẽ nói cho em."

Chu Thanh Lạc: "Next sang một bên đi."

Lúc này, Chu Thủ Lâm gọi điện thoại tới: "A lô, sắp đến giờ ăn cơm, khi nào các con mới về?"

Chu Thanh Lạc: "Mọi người cứ ăn trước đi, bọn con vẫn chưa gọi được xe."

Chu Thủ Lâm: "Các con đi làm gì vậy? Lâu như vậy mà vẫn chưa về?"

Chu Thanh Lạc: "Đi làm chút chuyện thôi ạ."

"Làm chuyện mà lâu thế?"

Chu Thanh Lạc vừa định nói dối che giấu cho qua, lại bị Tống Lăng cắt ngang.

Tống Lăng vừa giữ chặt lấy mười đầu ngón tay cậu, vừa thong thả ung dung nói: "Chuyện chung thân đại sự."

Đầu bên kia chớp mắt cái đã an tĩnh.

Tiếp theo là giọng của thím Lý truyền đến: "À đúng rồi, mấy hôm trước dì vừa mới đi xem ngày, ngày hôm nay là ngày thích hợp nhất trong năm để đi miếu cầu nhân duyên, 10 giờ sáng là giờ tốt, các con lên miếu thăm chưa? Đốt nhang xong chưa? Có cần dì bảo A Bưu đến đón các con không?"

Vẻ mặt Tống Lăng như thể nứt ra, chẳng lẽ đối với chuyện tình ái người già đều hướng ngoại thế à?

Chu Thanh Lạc: "..."

Thím Lý: "Thanh Lạc à, nếu các con mà vẫn ở bên đó thì giúp dì cầu cho A Bưu một quẻ luôn."

Chu Thanh Lạc xấu hổ cười: "À vâng ạ."

Bên kia còn truyền đến tiếng thím Lý trách mắng A Bưu: "Con nhìn con xem, Thanh Lạc cũng chẳng bé hơn con mà cũng tin mấy thứ kia, sao con lại không tin chứ? Nếu tin tưởng vào đó thì đã sớm tìm được vợ luôn rồi."

Tống Lăng nhận được ánh mắt chết chóc của Chu Thanh Lạc.

Tống Lăng: "Hay chúng ta đến miếu nhân duyên một chuyến đi."

"..."

Hai người mãi vẫn chưa gọi được xe online, cũng không đợi được xe buýt, Tống Lăng bất đắc dĩ mới đành phải gọi Tiêu Tả đến đón bọn họ.

Cả đời Tiêu Tả có hai thứ không thể nào thiếu đi, một là xe đua, hai là mạt chược.

Thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, hắn đang chơi mạt chược với bạn, đánh đến vui sướng tràn trề.

Bạn chơi bài cũng là người trong giới, nói qua nói lại liền tán nhảm đến chuyện cũ, cuối cùng tám đến chuyện nhà họ Tống.

Bọn họ vừa chơi mạt chược vừa hóng drama.

"Mấy người đoán xem tập đoàn Bảo Mộc về sau sẽ đi đâu về đâu?"

"Ai mà ngờ được, một tập đoàn to như vậy lại đi đến ngày hôm nay?"

"Liệu đây có phải là do Tống Lăng làm không, muốn giúp mẹ báo thù."

Tiêu Tả ngậm thuốc lá, nhấc mí mắt lên nhìn tên đó một cái, lạnh lùng nói: "Muốn chết thì cứ nói thẳng."

Người nọ lập tức pha trò: "Anh Tiêu đừng nóng vội, mẹ con nhà họ Tống hiện tại thân thể ngày càng sa sút, nghe nói căng cũng không được mấy năm, bọn này đang nghĩ liệu sau này tập đoàn Bảo Mộc có rơi vào tay Tống Lăng hay không thôi."

Tiêu Tả: "Tống Lăng cũng chẳng thèm cái thứ rách nát ấy, who care."

"Sao có khả năng không thèm muốn chứ, tập đoàn Bảo Mộc ấy, lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa lớn chứ."

Tiêu Tả xùy một tiếng: "Trong tay mày có cả một con voi thì mày còn nhớ thương lạc đà gầy nữa không?"

Những người đó không phản ứng kịp, ngẫm nghĩ lúc sau mới lấy lại tinh thần: "Vãi! Tống Lăng có tiền như vậy! Hắn ở nhà họ Tống cũng có cảm tình ngần ấy năm, chắc vơ vét cũng không ít."

Tiêu Tả khinh bỉ nhìn tên đó một cái, không thể nhịn được mà cà khịa: "Ngu ngốc, người ta dựa vào tri thức, đầu óc và bản lĩnh của chính mình kiếm tiền, mày cho rằng ai cũng là cái loại không có não như mình, chỉ biết tính kế làm thế nào để tranh gia sản sao?"

Không khí tức khắc giương cung bạt kiếm, có người đứng ra hoà giải tới khuyên: "Này này này, làm cái gì vậy, vui vẻ đánh mạt chược nào."

Tiêu Tả: "Về sau nếu có tên này ở đây thì đừng có gọi tôi."

"..."

Lúc này, Tiêu Tả vừa lúc nhận được điện thoại của Tống Lăng.

Tiêu Tả vừa nghe nói được đến nhà Chu Thanh Lạc ăn cơm, ngay cả mạt chược cũng không buồn đánh, liền gọi điện thoại cho Tiểu Từ, rời khỏi bàn mạt chược đứng dậy đi luôn.

Bạn chơi không vui: "Anh Tiêu, anh đi ăn cơm ở đâu vậy, dẫn bọn em đi cùng đi."

Tiêu Tả dập tắt điếu thuốc trong tay: "Bọn mày không xứng."

Cả lũ thật muốn cầm mạt chược chọi chết hắn.

Tống Lăng: "Lái con xe nào đắt tiền tới."

Nửa giờ sau Tiêu Tả tới, còn có cả Tiểu Từ.

Chu Thanh Lạc nói lời cảm ơn với Tiêu Tả.

Tiểu Từ cười nói: "Tam Các không cần cảm ơn anh ấy, lát nữa bọn tôi sẽ ăn bù lại."

Tiêu Tả: "Nói không sai, lát nữa bảo chú Chu làm nhiều đồ ngon chút là được."

Tống Lăng: "Biết xấu hổ chút đi."

Tiêu Tả thông qua kính chiếu hậu, nhìn móng vuốt của hắn vẫn luôn ôm bả vai Chu Thanh Lạc, còn thỉnh thoảng niết lỗ tai, thái dương của người ta, nhịn không được phun ra một câu tiếng Anh: "The same to you." (Giống mày đấy)

Tống Lăng giương mắt nhìn lên, ánh mắt hai người vừa lúc chạm phải nhau, Tống Lăng cực khiêu khích mà nhếch lông mày, nâng tay xoa ót của Chu Thanh Lạc.

Chu Thanh Lạc vừa trốn, hắn lập tức đuổi theo, sau đó Chu Thanh Lạc đành phải tỏ ra mặc kệ hắn.

Tiêu Tả: "Thanh Lạc, trên xe tôi có đao, nếu cậu muốn chém bay cái thứ không yên phận nào đó, tôi cho cậu mượn nè."

Chu Thanh Lạc: "Mang ra đây."

Tiểu Từ không khống chế được, phụt cười ra tiếng.

Tống Lăng: "Không ăn được nho thì nói nho xanh."

Tiêu Tả: "Mày lái xe, tới đây."

Bốn người cứ như vậy một đường đấu võ mồm cho tới khi về đến nhà, trong sân náo nhiệt vô cùng.

Chu Thủ Lâm thấy Tiêu Tả cũng tới, lập tức nhiệt tình tiếp đón: "Tiểu Tiêu, Tiểu Từ, hai đứa cũng đến à, lại đây ngồi."

Tiêu Tả thích không khí náo nhiệt phô trương như vậy, cười khanh khách mà đi qua: "Chú ơi, thịnh soạn quá đi, chắc cháu phải nới bụng ra để ăn mất."

"Cứ ăn tự nhiên, phải ăn no đấy."

Trong sân nhỏ tổng cộng bày bốn cái bàn, tám người một bàn, mọi người kể lại chuyện từ quá khứ cho đến hiện tại, lại lấn cả sang tương lai, nói một mạch đến tận đêm khuya.

Mấy người thím Lý nói muốn ở lại hỗ trợ dọn dẹp nhưng Chu Thủ Lâm chối từ: "Đã khuya rồi, đi về trước đi, khoảng thời gian qua mọi người cũng xuất không ít lực, trở về nghỉ ngơi đàng hoàng cả đi."

Thím Lý thở dài: "Chúng tôi cũng chưa giúp đỡ được gì. Đúng rồi, anh Chu à, lần trước bọn A Bưu đi gặp luật sư xin tư vấn, bảo mấy chứng cứ trong tay chúng ta không đủ tố cáo tập đoàn Bảo Mộc được, tập đoàn Bảo Mộc đưa Tống Triệu Quang vào tù, để cho gã một mình ôm hết tội danh."

Chu Thủ Lâm vẫy vẫy tay an ủi bà: "Đừng nghĩ mấy việc này nữa, cho dù hiện tại Bảo Mộc có thể tiếp tục chống đỡ, nhưng cũng chẳng được bao lâu đâu, hiện tại khác hẳn với thời đại của chúng ta, bây giờ là thời đại của công nghệ thông tin, mắt mọi người đều sáng như tuyết, dưới bầu trời này, làm gì có ai có thể một tay che trời nữa, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, bọn nhỏ vẫn còn ở lại chơi, đợi bọn chúng xong xuôi thì một mình tôi dọn cũng được."

Thím Lý nhìn sang Chu Thanh Lạc một cái, nhỏ giọng nói: "Chuyện lần trước tôi nói cùng anh về việc giới thiệu đối tượng cho Thanh Lạc, anh nghĩ sao rồi?"

Chu Thủ Lâm nhìn Chu Thanh Lạc, lại nhìn sang Tống Lăng ở bên cạnh cậu, Tống Lăng vẫn luôn nhìn cậu, cầm lòng không đậu mặt mày mỉm cười, còn Thanh Lạc cũng sẽ đáp lại hắn, nhìn bề ngoài có vẻ ghét bỏ nhưng đôi mắt không kìm được vẫn cong cong ý cười.

Người ở tầm tuổi này, cho dù tâm tư thâm trầm, lại giỏi ngụy trang và che giấu thì trong mắt vẫn không giấu được tình cảm.

Cha mẹ và con cái gặp nhau âu cũng là một loại duyên phận, duyên mỏng chỉ tựa gặp thoáng qua, giống như Tống Lăng và Nghiêm Sanh, duyên sâu ắt sẽ sống nương tựa lẫn nhau, giống như ông và Thanh Lạc.

Một đoạn duyên ngắn ngủi, đúng là nên quý trọng.

Chỉ cần cậu bình an khỏe mạnh, tâm thái lạc quan hiểu chuyện hiếu thuận, vậy những ánh mắt của thế tục kia cũng chẳng tính là gì.

Chu Thủ Lâm vẫy vẫy tay: "Chuyện của con cái, vậy thì cứ tùy theo ý chúng đi, chúng ta già rồi, quản nhiều mấy đứa lại bảo chúng ta lắm mồm."

Thím Lý cũng đi về, Chu Thủ Lâm bê bếp lò đặt ở bên dưới bàn: "Tới đây, sưởi ấm chân, các con, mấy đứa tiếp tục nói chuyện, bác nghỉ ngơi trước."

Tiêu Tả đã uống say, bắt lấy tay Chu Thủ Lâm quỷ khóc sói gào: "Chú Chu, đáng ra mùa xuân nên trồng chú trên mặt đất, mùa thu mọc ra thêm một chú Chu, tặng cho chúng cháu mỗi người một chú Chu để làm ba của bọn cháu, người thứ nhất cho Tống Lăng, làm ba của Tống Lăng."

Chu Thủ Lâm vui tươi hớn hở nói: "Hay hay hay."

Tiểu Từ lôi Tiêu Tả ra: "Được rồi, nói mê sảng cái gì vậy, ok anh là ông mặt trời, để yên cho chú ấy đi nghỉ ngơi."

Chu Thanh Lạc bỗng nhiên nghĩ đến ngày sinh nhật Tống Lăng hôm đó, cậu cũng hát bài ông mặt trời cho Tống Lăng, hiện tại nghe Tiêu Tả nói như vậy, không khỏi có chút buồn cười.

Tống Lăng cũng nhớ lại, nhìn cậu lặng lẽ cười, quay sang nói với Tiêu Tả: "Làm mặt trời cũng không tới lượt mày."

Tiêu Tả buông chú Chu ra, say khướt vẫy vẫy tay với ông: "Ba, ngủ ngon."

Tiểu Từ: "Chú, chú đừng để ý, anh ý cứ uống say là lại làm loạn như vậy."

Nói đến chủ đề bố, Tiêu Tả lại nghĩ đến Tống Triệu Quang, liền nghiến răng nghiến lợi: "Tên chó chết Tống Triệu Quang, xì, nhà giam là nơi bị khinh bỉ dưới đáy xã hội, xì, tên họ Tống cặn bã vào đó là do gã tự chuốc. Hứ lão Tống mày yên tâm đi, tao đã nhờ bạn bè đặc biệt "chăm sóc" gã ta rồi."

Tiểu Từ nhéo lỗ tai hắn: "Anh ngay ngắn lại đi, nhắc đến cái thứ xui xẻo đó làm gì?"

Tiêu Tả: "A a a, đau, vợ, đau anh."

"Vậy anh có câm miệng không?"

Tiêu Tả bỗng nhiên cười hì hì thò tới, thô bỉ nói: "Muốn khiến anh câm miệng thì chỉ có một phương pháp, em quên rồi à?"

Tiểu Từ tức khắc đỏ bừng mặt: "Tiêu Tả! Anh im miệng ngay, bây giờ anh muốn làm phản rồi hả?"

Tiêu Tả thần bí nhướng mày, vỗ vỗ bả vai Tống Lăng, đắc ý dào dạt mà nói: "Hôm nào anh em dạy mày."

"..."

Tiêu Tả không nhịn được nói: "Thôi bỏ đi, bây giờ tao dạy mày luôn."

Tiêu Tả ghé vào nói bên tai Tống Lăng, cứ tưởng bản thân nói nhỏ nhẹ lắm, nhưng thật ra so với giọng nói chuyện thường ngày không chênh lệch là bao.

Hắn tỏ ra ghét bỏ mà nhìn Tống Lăng: "Mày không thể quá đứng đắn, đừng có xấu hổ, giống như lúc nãy ở trên xe vậy, xoa bóp vành tai rồi sờ sờ mặt mũi cũng khá ổn, hiểu không?"

Chu Thanh Lạc và Tiểu Từ đồng thời xoa trán.

Tiểu Từ thật sự rất muốn phang thẳng chậu than dưới bàn vào mặt Tiêu Tả.

Tiêu Tả hồn nhiên không biết, tiếp tục truyền thụ đạo nghiệp đến nghiện luôn: "Phương pháp để làm im miệng chính là, mày cứ đè người ta ra, sau đó trực tiếp cưỡng hôn, hôn sâu, đoạt lấy không khí của cậu ấy, làm cậu ấy không thở nổi, đã hiểu chưa?"

Tống Lăng: "..."

Tiểu Từ: "..."

Chu Thanh Lạc: "..." Hóa ra phương pháp này chính là bí tịch lưu truyền khắp giới anh em bạn hữu của mấy người.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tống: Thằng chó Tiêu Tả này học trộm bí tịch của bố mày.
Danh sách truyện HOT