Xoảng...
- "Chuyện gì thế Sở Chi."
Lý Nhậm Vũ đang gửi tin nhắn chúc mừng đến Sở Nguyệt liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bèn hốt hoảng chạy xuống thì đã thấy ngón tay Sở Chi bị mảnh vở cứa trúng, máu không ngừng chảy ra. Ngay lập tức, Lý Nhậm Vũ vội lấy bông băng, nhanh chóng cầm máu vết thương giúp cô, lạnh giọng đáp:
- "Sao em lại bất cẩn thế hả?"
- "Em xin lỗi. Từ nãy tới giờ, em luôn cảm thấy lòng ngực vô cùng khó chịu giống như bị thắt lại vậy cho nên không chú ý làm rơi tách trà."
- "Không sao. Có lẽ là do em nghĩ nhiều quá thôi."
Lý Nhậm Vũ không nói chuyện em trai bí mật ra ngoài mua quà sinh nhật cho cô mà chỉ nói anh đến công ty xử lí một số việc nhằm tạo bất ngờ. Về phía Sở Chi, kể từ sau khi tốt nghiệp cô cũng đã thực tập ở một công ty khác để có thêm kinh nghiệm sau này đỡ đần cho Nhậm Bằng một phần nào vì thế cũng quên đi sinh nhật của mình.
Bệnh viện....
Tống Trì không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Trong lòng ông cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Nếu như Lý Nhậm Bằng xảy ra chuyện, ông không biết đối mặt làm sao với Sở Chi.
Cạch...
Một lát sau, nữ y tá từ bên trong bước ra ngoài, sắc mặt vô cùng căng thẳng, nhìn ông đáp:
- "Trên đầu cậu ấy không ngừng chảy nhiều máu. Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, tôi nghe miệng cậu ấy lẩm bẩm tên Sở... gì đó."
- "Là Sở...Chi."
Liền lập tức, Tống Trì nhìn về phía Hoàng Kha, đưa tay ra hiệu cho anh:
- "Mau. Mau báo tin cho Sở Chi."
Ngay khi nghe tin Lý Nhậm Bằng xảy ra tai nạn, cô lập tức bảo Nhậm Vũ lái xe đến bệnh viện. Khi nãy, số gọi đến là một số lạ. Anh ta bảo rằng là người vô tình phát hiện cho nên nhanh chóng đưa người đi cấp cứu.
Sở Chi nước mắt ngắn dài, hai tay không ngừng đan vào nhau ngồi trước phòng cấp cứu. Cô khóc đến sưng cả mắt. Lý Nhậm Vũ chỉ biết đứng lặng bên cạnh mà động viên. Anh không ngờ, đây là lần thứ hai Lý Nhậm Bằng gặp phải chuyện nguy. Ác mộng năm xưa lại trở về trong suy nghĩ của cả cô và Nhậm Vũ. Cô sợ nếu như anh không qua khỏi thì cô sẽ sống những chuỗi ngày sau đó như thế nào? Cuộc sống cô sẽ ra sao? Còn nếu trường hợp anh tỉnh lại nhưng lại quay trở về bộ dáng ngốc nghếch ấy thì phải làm sao?
Đã hơn ba tiếng trôi qua, Sở Chi chỉ biết ngồi lặng yên một chỗ mà chờ đợi. Từ phía xa xa cửa sổ nhìn vào, Tống Trì cảm thấy rằng ông đã phạm phải sai lầm lớn. Nhìn thấy cô lo lắng đến nổi khóc sưng cả mắt càng khiến ông ân hận vì những gì đã làm. Hiện tại ông chỉ ước sẽ có phép màu xảy ra với anh.
...***...
Anh quốc...
Khi không Diệp Sở Nguyệt lại đau bụng dữ dội. Hình như cô sắp sinh liền nhanh chóng nhờ Sở Thiếu Trung gọi vị bác sĩ đến. Diệp phu nhân nhanh chóng dìu cô đến giường. Thoáng chốc, vị bác sĩ cũng đến. Anh ta vội cho người chuẩn bị toàn bộ các thứ cần thiết liền sau đó bảo mọi người chờ đợi bên ngoài. Sở Thiếu Trung đang quay dang dở ngay khi nghe máy mà tức tốc chạy đến chưa kịp thay đồ. Anh lo lắng đi qua đi lại. Mãi một lúc sau, âm thanh từ bên trong khiến anh mĩm cười vui sướng.
Oe....Oe...
Tiếng khóc vang lên khắp phòng. Là một bé trai rất kháu khỉnh. Diệp Sở Nguyệt vừa nhìn thấy đứa bé liền cảm thấy tất cả những gì mà mình chịu đựng hoàn toàn xứng đáng. Đứa bé trai hai mắt to tròn như hạt ngọc quý, trông vô cùng hoạt bát, lanh lợi khiến Sở Thiếu Trung vừa nhìn thấy đã có cảm tình. Anh cẩn thận bế đứa bé ôm vào lòng. Mặc dù chưa kết hôn, nhưng kinh nghiệm chăm sóc trẻ con thì anh lại có thừa bởi lẽ trong các bộ phim anh thường đảm những vai có gia đình nhưng lại đi ngoại tình.
- "Để cha đỡ đầu bế con nào."
Anh nhỏ giọng, sau đó mĩm cười với đứa bé, một lúc sau mới nhìn qua Sở Nguyệt hỏi:
- "Cậu định đặt tên cho đứa bé là gì?"
- "Sở Kiệt. Diệp Sở Kiệt."
Nói rồi, cô đưa tay nắm lấy đôi bàn tay bé bỏng, hồng hào, vô cùng đáng yêu của đứa trẻ, trong lòng hừng hực quyết tâm trở thành chỗ dựa vững chắc của con sau này.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN