Gương mặt anh lúc này vô cùng điềm tĩnh, ngay lập tức ngồi vào bên trong chiếc taxi, lạnh giọng nói:
- "Bác tài, lái xe đưa tôi quay trở lại công viên giải trí."
Phía bên này, sắc mặt Diệp Sở Chi trở nên trắng bệch, cô lúng túng vội lấy điện thoại ra báo cảnh sát liền thấy dáng người từ phía sau chạy đến vui mừng gọi tên cô.
- "Tiểu Nguyệt...."
Vừa nhìn thấy anh khiến cô không kiềm lòng được mừng rỡ đến rơi nước mắt. Cuối cùng anh cũng bình an, không xảy ra chuyện gì cả. Vì lúc nãy cố đuổi theo chiếc xe khiến chân cô bị trật cho nên bước đi có chút khập khiễng.
Sở Chi quên đi cái chân đang bị đau liền tiến về phía người trước mặt kiểm tra cơ thể anh. Rất may mọi thứ vẫn bình thường. Ngay khi cô kiểm tra cơ thể mình xong, lúc này Lý Nhậm Bằng mới tỏ ra sợ hãi, ôm chầm lấy cô mà bật khóc:
- "Vợ ơi, anh sợ."
- "Em xin lỗi vì đã bất cẩn. Lần sau, em sẽ không để cô ta làm phiền đến anh."
Nói rồi, cô vuốt nhẹ lên mái tóc anh mà trấn an. Có điều Sở Chi không biết rằng ánh mắt của anh hiện tại vô cùng khác lạ, không giống như trước đây. Anh đưa mắt lẳng lặng quan sát từng cử chỉ của cô, sau đó nhoẻn miệng cười.
Một lúc sau Nhậm Bằng mới phát hiện chân cô bị thương ngay lập tức bế cô lên. Sở Chi bất ngờ trước hành động này, cô lắp bắp nói:
- "Nhậm Bằng, thả em xuống. Em tự đi được."
- "Không được. Chân của vợ đang bị thương, không thể đi được."
Về đến nhà, Lý Nhậm Bằng đã chạy đi lấy bông băng giúp cô rửa vết thương trên chân. Hành động nhỏ này càng khiến cô có chút rung động. Cô cảm thấy chàng trai này không hề ngốc mà lại vô cùng tốt bụng. Khóe môi Sở Chi bất giác nở một nụ cười vô tình lọt vào tầm nhìn của anh. Lý Nhậm Bằng nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, ngây thơ hỏi:
- "Sao vợ lại cười? Trên mặt anh có dính thứ gì sao?"
Diệp Sở Chi lập tức gật gật đầu nhằm che giấu sự xấu hổ. Cô giả vờ đưa tay lên gương mặt góc cạnh của anh mà lau nhẹ, dịu dàng nói:
- "Có vết bẩn bám lên mặt anh."
Ngay khi tay cô sắp rời khỏi khuôn mặt liền bị anh nắm chặt lại. Anh đưa một bên má của mình tiến lại gần phía cô, chỉ tay vào, nói:
- "Em giúp anh làm sạch nó được không?"
Cô dường như hiểu ra ý đồ này của người đàn ông này. Anh là đang muốn cô hôn lên má của mình đây mà. Sở Chi hai má đỏ bừng liền xoay mặt rời đi thế nhưng lại nghe giọng nói nũng nịu của người bên cạnh:
- "Giúp anh đi mà. Môi của vợ rất mềm, chắc chắn sẽ lau sạch vết bẩn trên má của chồng."
Dù sao hiện tại anh cũng là một chàng ngốc cho nên chắc không có chuyện gì đâu. Suy nghĩ một lúc, Diệp Sở Chi đưa môi mình áp lên một bên má của Lý Nhậm Bằng mà hôn nhẹ liền sau đó xấu hổ tìm lý do ra khỏi phòng.
- "Em xuống bếp nấu thức ăn."
Dứt lời, cô liền đóng sầm cửa lại mà đi về phía nhà bếp. Hiện tại, trong phòng chỉ còn Lý Nhậm Bằng, anh đưa tay chạm nhẹ lên một bên má khi nãy, ánh mắt hằn rõ sự thích thú mà bật cười:
- "Cô vợ này đáng yêu đây."
Kể từ khi về làm dâu, mọi đồ ăn thức uống của Nhậm Bằng đều do Sở Chi lựa chọn. Cô muốn tự tay nấu cho anh giống như một người vợ thực thụ. Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại reo lên, ngay khi Diệp Sở Chi bắt máy liền truyền đến tiếng khóc nức nở của người bên kia.
- "Hức...hức...Sở Chi, Kiến Thành không chịu kết hôn cùng chị. Anh ấy phủ nhận đứa con trong bụng chị."
- "Cái gì? Chị mang thai sao?"
Cô hốt hoảng ngay khi nghe tin từ phía chị gái sinh đôi Sở Nguyệt của mình liền lập tức tháo bỏ tạp dề đang đeo trên người, sau đó bảo tài xế lái xe rời khỏi biệt thự Lý gia.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN