Tân Mạc Ngôn đang cùng Giám đốc đi tham quan khách sạn đứng tên mình, còn chưa kịp hỏi ra những vấn đề anh phát hiện thấy, dưới chân chợt bị một khối mềm mềm cuốn lấy.
Cúi đầu nhìn một chút, một bé trai chừng năm sáu tuổi đang ôm lấy chân anh. Đôi mắt trong veo như nước suối cứ nhìn anh không chớp, miệng nhỏ chúm chím không ngừng gọi anh:
“Bố !”
“Giám đốc Tân có phúc thật đó, cậu chủ nhỏ quả thực là đúc từ một khuôn với anh…”
Giám đốc đứng bên cạnh quan sát hai người một chút, cười lớn trêu ghẹo nói.
Tân Mạc Ngôn giật giật khóe miệng, vừa mới định lên tiếng phủ nhận, lại nhìn kỹ một chút đứa nhỏ trắng trẻo như cục bột này, vẻ mặt bỗng có chút ngơ ngẩn.
Mái tóc màu hạt dẻ giống mình như đúc, cả ngũ quan tinh xảo hút mắt người đối diện đó khiến anh dường như trông thấy bản thân mình hồi bé!
“Bố, Thư Nha rất nhớ cha!” Cánh tay tròn trịa như ngó sen của Thư Nha ôm ở bắp đùi Tân Mạc Ngôn không ngừng siết chặt, sợ rằng nới lỏng tay một chút Bố vừa mới xuất hiện này lập tức sẽ biến mất.
“Thư Nha?” Tân Mạc Ngôn lẩm nhẩm đọc lại tên đứa nhỏ, một sự ấm áp khác thường trào dâng trong lòng, nhưng rất nhanh liền bị anh gạt đi.
Tân Mạc Ngôn khom người muốn tách Thư Nha ra khỏi chân mình, nhưng thằng nhóc liền lanh tay lẹ mắt vươn hai tay lên ôm luôn vào cổ anh, quấn lấy thật chặt giống như dán keo con chó vậy!
“Nhóc… xuống mau…” Tân Mạc Ngôn đen mặt, muốn thả Thư Nha xuống đất, nhưng xúc cảm mềm mại đó lại nhen nhóm sự ấm áp khác thường trong lòng anh.
Không hiểu vì sao, bàn tay vốn là muốn đẩy Thư Nha ra lại từ từ biến thành cẩn thận ôm lấy nó.
“Mẹ cháu đâu?” Tân Mạc Ngôn thấp giọng nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ, mẹ cháu ở đằng kia…” Thư Nha chỉ chỉ Thiên Hân Vũ vẫn còn đang đứng trước quầy lễ tân nhận thẻ phòng, mà vô tư không biết con trai bảo bối của mình đã không còn ở đó nữa.
“Mẹ, Mẹ! Thư Nha tìm được Bố rồi!”
Thiên Hân Vũ theo tiếng gọi quay đầu nhìn lại, Thư Nha đang được một người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực.
Chính xác mà nói, là Thư Nha quấn chặt lấy người đàn ông kia!
Thiên Hân Vũ cực kỳ hốt hoảng, cuống quýt chạy tới muốn đỡ Thư Nha xuống đất: “Thư Nha, xuống mau!”
“Mẹ, nhìn đi! Trông bố giống Thư Nha thật đó!”
Thư Nha giống như con lươn nhỏ tiếp tục uốn éo quấn trên người Tân Mạc Ngôn, không để Thiên Hân Vũ ôm mình rời đi.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, con trai tôi mới vừa về nước, gặp ai cũng nhận Bố …”
Thiên Hân Vũ căn bản đã không còn dũng khí cẩn thận quan sát vẻ ngoài của Tân Mạc Ngôn, vừa mới liếc mắt qua liền trông thấy một mái tóc màu hạt dẻ, đích xác có đến mười phần tương tự với Thư Nha.
Nhưng thế giới này không thiếu những điều trùng hợp, đàn ông trời sinh có mái tóc màu hạt dẻ cũng chẳng phải chỉ có người trước mắt này thôi.
Giám đốc đứng bên cạnh nghe đến đây liền đánh hơi được chuyện bát quái*, thấy Tân Mạc Ngôn sắc mặt u ám, vội vàng chủ động nói có việc đi trước, hôm khác lại tiếp tục báo cáo.
(*) Chuyện bát quái: Chuyện tầm phào, ‘bát quái’ còn để chỉ hành động tám chuyện, ngồi lê đôi mách của chị em phụ nữ.
Thấy những người vây quanh hết thảy đã tản ra, Tân Mạc Ngôn cau mày muốn ôm Thư Nha trả lại cho Thiên Hân Vũ: “Thư Nha ra chỗ Mẹ của cháu đi…”
“Không mà, Thư Nha muốn Bố bế cơ!”
Thư Nha lắc đầu như trống bỏi, cái miệng nhỏ chu lên trông vô cùng đáng yêu khiến Tân Mạc Ngôn có chút không muốn dời tầm mắt.
Nghiêng đầu nhìn người phụ nữ với làn da trắng ngần đang đứng ở bên cạnh – Thiên Hân Vũ.
Gương mặt thon nhỏ mang một vẻ u buồn khó có thể che giấu, cánh môi cong cong đầy đặn cùng Thư Nha mười phần giống nhau. Đứa nhóc này thật đúng là tập hợp tất cả ưu điểm của hai người bọn họ.
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền dọa cho Tân Mạc Ngôn giật bắn mình. Đứa nhỏ này tuyệt không thể nào là của anh được, chẳng qua chỉ là trùng hợp, vẻ ngoài có chút tương tự mà thôi!
Người phụ nữ anh từng chạm qua, chỉ có một người đó…
Là bởi vì bị người hạ thuốc mới vạn bất đắc dĩ lấy thân thể cô để giải quyết.
Thế nhưng người phụ nữ đó cũng không có mang thai, Tân Mạc Ngôn tự nhiên cũng không thể nào có đứa nhỏ được.
Đứa nhóc tên Thư Nha này, không thể nào là của anh được.
“Thư Nha, chú không phải…” Hai chữ Bố , giống như xương cá mắc ở cổ họng Tân Mạc Ngôn, làm sao cũng không phun ra nổi.
“Ngoan nào Thư Nha! Chúng ta phải về phòng nghỉ ngơi thôi!”
Thiên Hân Vũ để ý thấy thần sắc trên gương mặt Tân Mạc Ngôn cũng không tốt lắm, cô mạnh mẽ kéo cánh tay Thư Nha, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn.