Thiên Hân Vũ khịt khịt mũi, đúng là trên người cô có mùi thuốc lá.
“Tôi đi tắm trước rồi sẽ nói chuyện với anh.” Thiên Hân Vũ nhìn vào đôi đồng tử mắt đỏ ngầu của Tân Mạc Ngôn, xem ra anh đã ngồi ở phòng khách đợi mình cả một đêm.
“Trên người đều là mùi của gã đó à?” Tân Mạc Ngôn nói có vẻ khó nghe.
Thiên Hân Vũ cúi người xuống luồn qua tay anh mà chui ra, không hề có bất kì ý định dừng lại nào, cô cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Đang chuẩn bị đóng cửa lại, Tân Mạc Ngôn liền không chút động tĩnh đứng ngay trước cửa, ngăn hành động của cô lại.
“Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, hãy để cho tôi tắm cho bớt mệt mỏi rồi nói chuyện được không?” hai mắt của Thiên Hân Vũ cũng đỏ không kém anh, bọng mắt cô cũng nổi lên.
Tân Mạc Ngôn thu tay về đang định đi ra đột nhiên nhìn thấy trên cổ của Thiên Hân Vũ có hai vết đỏ, anh giống như bị một cú sốc điện, đom đóm trong đầu bỗng nổ ra tứ phía.
“Hức….” Thiên Hân Vũ còn chưa kịp phản ứng gì Tân Mạc Ngôn tại sao lại nóng nảy như vậy, cả người anh giống như con dã thú ép sát vào người cô, đôi môi anh ngậm chặt lấy đôi môi cô.
Phía sau lưng là đá lát phòng tắm lạnh ngắt, trước ngực áp sát vào cơ thể ấm nóng của anh, Thiên Hân Vũ giơ tay sống chết đẩy anh ra nhưng không có tác dụng gì.
Cả đôi môi khóe miệng của cô đều được bao phủ bởi hơi thở của anh, cô cứ định nói gì thì liền bị hơi thở của Tân Mạc Ngôn chiếm lĩnh hết.
Thiên Hân Vũ tức giận cắn một cái, Tân Mạc Ngôn đau quá rụt lưỡi lại, anh bỏ Thiên Hân Vũ ra.
“Bốp” một cái tát giáng xuống mặt Tân Mạc Ngôn.
“Anh bị điên à?” Thiên Hân Vũ dùng tay liên tiếp lau môi mình.
“Sáu năm trước em là người phụ nữ của anh, sáu năm sau em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” Tân Mạc Ngôn gằn giọng nói, lưỡi anh rát cả đi như ăn phải ớt.
Thiên Hân Vũ nhìn anh lạnh lùng, không đáp lại được câu nào.
“Mẹ…. Thư Nha muốn đi tè….” Thư Nha đột nhiên dụi dụi mắt đi tới.
Tân Mạc Ngôn bình tĩnh lại, từ từ quay ngườ để Thiên Hân Vũ dẫn Thư Nha đến bên cạnh bồn cầu.
“Mẹ ơi sao mẹ lại đánh Bố ?” Thư Nha đi vệ sinh xong liền hỏi, cái tát vừa nãy đúng lúc cậu bé đi ra và nhìn thấy.
Thiên Hân Vũ ngây người ra mấy giây rồi mới trả lời: “Đánh là hôn còn mắng là yêu.”
“Hóa ra hai người đang hôn nhau à…được rồi….” Thư Nha ngáp một cái rồi từ từ đi về phòng ngủ tiếp.
Bầu không khí có chút Bố i rối, Thiên Hân Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tân Mạc Ngôn một cái sau đó đóng chặt cửa lại.
Ban nãy cùng với Lạc Chính Lâm ngồi trên ghế đá trong công viên cả một buổi tối, người cô bị mấy nốt muỗi đốt sưng phồng lên, cô phải vệ sinh cá nhân xong rồi vào bôi chút thuốc.
Sau khi tắm xong đi ra, trong phòng khách không còn thấy bóng dáng của Tân Mạc Ngôn đâu, phòng chính cửa cũng đã đóng chặt.
Thiên Hân Vũ day day hai thái dương sau đó về phòng mình.
Mới ngủ được có ba tiếng chuông báo thức đã vang lên, Thiên Hân Vũ mau chóng dậy thu xếp hành lý sau đó gọi Thư Nha dậy.
Hai người đi xuống tầng, Thiên Hân Vũ nhìn thấy Lạc Chính Lâm đang dựa người vào xe đợi ở bên đường.
“Ba!” Thư Nha vui mừng chạy tới và sà vào lòng Lạc Chính Lâm.
Thiên Hân Vũ khẽ cười, từ từ bước tới.
“mau đi thôi, còn phải quay về gặp ông nội lần cuối nữa.” Thiên Hân Vũ chỉnh lại nếp nhăn trên cổ áo Lạc Chính Lâm và nói nhẹ nhàng.
“Thiệt thòi cho em rồi Hân Vũ.” Lạc Chính Lâm đặt hành lý vào phía sau xe, hai mắt anh hơi sưng lên.
“Ở Pháp anh giúp em và Thư Nha bao nhiêu năm, bây giờ là lúc em báo đáp lại anh rồi.” Thiên Hân Vũ cười cười, mở cửa xe đang định ngồi lên thì phía sau một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Gặp mặt tình cũ không định giới thiệu cho tôi biết à?”
Nhìn hình ảnh ba người hạnh phúc bên nhau Tân Mạc Ngôn cảm thấy bản thân mình như người thữa.