Khi mẹ Ngô về đến nhà liền nhìn thấy một đống đồ xếp thành núi nhỏ trong phòng khách, lại nhìn Cao Du Giai ngồi trên ghế salon sắp thành con rể bà, liền cười đến vui vẻ: “A, Tiểu Cao à, đến thì đến thôi, sao còn mua nhiều thứ vây?”
Trước đây lúc dạy Ngô Đông Nghiên học bổ túc môn toán, Cao Du Giai thường xuyên đến nhà bà. Vậy nên thật ra mọi người khá là thân thiết. Trước kia thỉnh thoảng Cao Du Giai cũng sẽ ở lại ăn cơm trưa. Thật ra lúc đó mẹ Ngô không coi anh là người ngoài, chẳng qua không có nghĩ anh và con gái mình sẽ có quan hệ thôi. Hiện giờ một người đep trai lễ độ như thế sắp thành con rể, nghĩ đến thôi cũng khiến bà vui vẻ.
Cùng lắm là một năm không gặp, nhưng bà cảm thấy hình như tiểu tử này càng đẹp trai, xuất sắc hơn năm ngoái. Có lẽ do đi làm rồi nên khí chất cũng trưởng thành, chững chạc hơn vài phần, đúng là mẹ vợ càng nhìn con rể càng thuận mắt.
Sau khi ngồi xuống, bà và người sắp thành con rể chào hỏi nhau, sau đó quay người nói với Ngô Đông Nghiên: “Nghiên Nghiên, sao con không nói với ba mẹ trước, để mẹ về nhà sớm chuẩn bị tốt một chút. Tối qua nói với con ý là khi nào có thời gian thì đến, không phải ngay lập tức.”
Nghe mẹ nói vậy, Ngô Đông Nghiên mới phản ứng lại. Không thể trách cô được, là Cao Du Giai tự sắp xếp, cô cũng quên chưa hỏi hôm nay anh bận hay rảnh rỗi, đành nhỏ giọng nói: “Con, con quên.”
Cao Du Giai vội vàng giải vây giúp cô: “Dì ơi, không trách Nghiên Nghiên được. Hôm nay đúng lúc con rảnh nên tới. Đây là chuyện sớm muộn, tới sớm một chút cũng khiến làm chú dì yên tâm hơn.”
Nhìn xem, con rể đúng là biết nói chuyện. Nét cười trên mặt mẹ Ngô mãi không ngừng: “Con ngồi đây, dì đi mua đồ ăn. Con muốn ăn gì cứ nói với dì.”
“Không cần mua nhiều như vậy, cứ như bình thường là được rồi ạ.”
Ngô Đông Nghiên nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Mẹ, nếu không con đưa mẹ đi!” Với tính cách của mẹ cô, chắc chắn sẽ mua rất nhiều đồ ăn, còn cả hoa quả nữa. Ngô Đông Nghiên lo lắng lúc ấy bà không cầm được.
“Con nói gì vậy, ở nhà nói chuyện với Tiểu Cao đi.” Mẹ Ngô không đồng ý nhìn con gái, sao lại không thông minh như thế chứ.
Cao Du Giai nhìn Ngô Đông Nghiên phụng phịu giống như cô vợ nhỏ, liền đứng lên nắm vai cô, nói với mẹ Ngô: “Chúng ta cùng đi ạ.”
Kết quả cả ba người cùng đi mua đồ ăn, trên đường đi hiển nhiên cũng nhận được không ít ánh nhìn chăm chú. Lần đầu tiên mẹ Ngô cảm thấy nở mày nở mặt. Con gái xinh xắn đáng yêu cùng con rể đẹp trai phong độ cùng đi theo bà vào chợ mua thức ăn, mua đồ thì có người tự động xách, muốn có bao nhiêu mặt mũi thì có bấy nhiêu.
Cuối cùng trên tay ba người cầm không ít đồ. Ngô Đông Nghiên cảm thấy Cao Du Giai rất thông minh, nếu không mẹ cô sao có thể cầm nhiều đồ như vậy a. Cô không hiểu vì sao mẹ lại mua nhiều thức ăn như vậy, bốn người không thể nào ăn hết.
Mua thức ăn trở về đã hơn năm rưỡi. Mẹ Ngô vội vàng lao vào bếp cất đồ, sau đó về phòng gọi cho chồng.
Ngô Đông Nghiên nhìn mẹ vội vã hấp tấp, nói với Cao Du Giai một câu rồi đi vào phòng bếp hỗ trợ. Mẹ Ngô nhìn Ngô Đông Nghiên đi vào, không đồng ý nói: “Con ra ngoài tâm sự cùng Tiểu Cao là được rồi, nó ngồi một mình rất nhàm chán đó.”
“Mẹ, không sao đâu. Mỗi ngày con đều cùng anh ấy buôn chuyện, không nói một chút cũng không sao mà.” Cô nói xong, biết mình làm lộ bí mật, cúi đầu giả vờ trầm mặc.
Nhưng mẹ Ngô cũng cởi mở, động tác trên tay không ngừng lại, nói: “Con và Tiểu Cao bắt đầu khi nào, sao lại giấu kín vậy, làm ba mẹ không biết một chút nào.”
Cái gì mà giấu kín, là hai người nói sau khi tốt nghiệp mới được yêu đương mà, Ngô Đông Nghiên thầm kêu oan. Không phải sau khi đi làm cô không nghĩ tới việc nói cho ba mẹ chuyện này, chỉ là khi đó Cao Du Giai còn ở thành phố A, mà ba mẹ anh bên kia cũng chưa biết. Sau đó Cao Du Giai nói muốn dẫn cô về ra mắt, chưa kịp thì mọi chuyện bại lộ, tất cả đều quá bất ngờ làm cô không kịp trở tay. Cô chưa chuẩn bị kỹ, vậy nên khi mọi việc xảy ra chỉ có thể bị động.
“Mẹ, cũng chưa được lâu… Chính là năm ngoái lúc con bị thương, sau đó mới ở bên nhau.” Ngô Đông Nghiên cẩn thận trả lời.
Mẹ Ngô nghe xong đáp án cười đắc ý: “Mẹ đã nói vậy mà ba con còn không tin.”
Khóe miệng Ngô Đông Nghiên co giật. Không nghĩ tới ba mẹ còn suy đoán cô và Cao Du Giai bắt đầu ở bên nhau từ lúc nào…
Đột nhiên âm thanh ồn ào bên ngoài truyền vào, Ngô Đông Nghiên nghe thấy Cao Du Giai gọi: “Ông nội, bà nội.”
Đây là có chuyện gì? Ngô Đông Nghiên nhìn mẹ mình, bà đẩy cô ra ngoài nói: “Là mẹ bảo ba con đi mời ông bà Cao tới, con mau ra ngoài chào hỏi một chút, không thể không lễ phép a.”
Hóa ra mẹ Ngô đã gọi điện cho chồng. Trước đó không ít người nhìn thấy Ngô Đông Nghiên đưa bạn trai về nhà, mà nhà bà và nhà giáo sư Cao lại gần như vậy, đối phương là trưởng bối, không thể không lễ phép. Vậy nên bà liền gọi cho chồng mời hai vị trưởng bối đến cùng ăn một bữa cơm. Từ điểm này có thể thấy mẹ Ngô là một người phụ nữ thấu tình đạt lý.
Ngô Đông Nghiên giống như một cô vợ nhỏ, mặt ửng hồng đi ra phòng khách, đứng bên cạnh Cao Du Giai nói: “Con chào Cao lão sư…con chào bà.”
Bà nôi Cao Du Giai thấy vậy liền cười: “Gọi bà nội giống Tiểu Giai là được rồi.”
“… Bà nội.” Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng gọi một tiếng.
“Còn ông nữa, gọi ông nội nào!” Cao lão sư không cam lòng nói.
“…Ông nội.”
Hai người già cao hứng. Ở trong khu tập thể này, mọi người đều khen Ngô Đông Nghiên, nhan sắc xinh đẹp dịu dàng, từ nhỏ đã được ba mẹ dạy dỗ, trên người mang theo khí chất của người có học, điềm tĩnh duyên dáng, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt, người già thích nhất là những cô gái ngoan ngoãn như vậy.
Vậy nên đối với chuyện của hai đứa nhỏ, ông bà nội Cao Du Giai rất hài lòng.
Cao Du Giai nhìn Ngô Đông Nghiên đứng bên cạnh mình, nội tâm tràn đầy sự thỏa mãn. Xem ra gặp trưởng bối sớm một chút là hoàn toàn đúng đắn.
Mẹ Ngô nhanh tay nhanh chân, cộng thêm Ngô Đông Nghiên hỗ trợ, nên dù không chuẩn bị trước nhưng một giờ sau cả bàn đã đầy thức ăn.
Bữa cơm này ăn vô cùng hòa thuận. Chủ đề trên bàn cơ bản đều xoay quanh chuyện của hai người. Cao Du Giai cũng hứa với ba mẹ Ngô Đông Nghiên lần sau sẽ đưa cô về gặp ba mẹ anh để họ yên tâm hơn.
Mục đích của bữa cơm này đã đạt được, ba mẹ Ngô cuối cùng cũng thả lỏng. Họ nhìn thấy Cao Du Giai thật tâm đối xử tốt với con gái mình, đó mới là điều quan trọng nhất, dù sao họ cũng chỉ có một đứa con gái.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện. Bà nội Cao Du Giai than thở đứa con trai Cao Thừa đã 27 tuổi mà còn chưa có bạn gái, chỉ biết đến công việc, thật sự rất phiền muộn.
Trong đầu Ngô Đông Nghiên đột nhiên hiện ra một ý tưởng, càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được, nội tâm không khỏi phấn khích.
Người già ngủ tương đối sớm. Hơn 9 giờ, ông bà Cao liền cáo muốn về nhà. Mẹ Ngô gọi Ngô Đông Nghiên đi theo Cao Du Giai đưa hai người trở về.
Đến dưới lầu, Cao Du Giai mở cốp xe cầm đồ ra. Bà nội Cao thấy vậy liền nói: “Ai, Tiểu Cao mua nhiều đồ cho ông bà vậy, lần trước mang đến còn chưa dùng hết. Lần sau không được lãng phí như thế nữa.”
Cao Du Giai cười: “Bà nội, đây là con và Nghiên Nghiên đi mua, bên trong còn có tâm ý của em ấy, không giống lần trước.”
Ngô Đông Nghiên nghe vậy kỳ quái nhìn anh, thấy Cao Du Giai nháy mắt với cô, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống.
Quả nhiên, ông bà anh nhìn Ngô Đông Nghiên tỏ ý khen ngợi, ánh mắt không dấu nổi vui mừng, tựa như đang nói: Nha đầu này thật là hiếu thuận.
Sau khi đưa ông bà Cao về, hai người cũng không lập tức trở về mà đi về phía sân bóng, cầm tay nhau tản bộ, nhẹ nhàng thở ra.
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng bạc chiếu lên mặt đất, mùi hương cỏ xanh ngập tràn trong không khí, hai người nhìn nhau cười.
Đột nhiên Ngô Đông Nghiên nhớ đến ý tưởng hiện lên trong đầu vừa nãy, hưng phấn kéo tay Cao Du Giai: “Chúng ta giới thiệu bạn gái cho chú anh được không?”
“Em muốn làm bà mối?” Cao Du Giai buồn cười nhìn Ngô Đông Nghiên, lúc nào cô cũng muốn lo chuyện bên ngoài.
“Đồng nghiệp của em là Lục Hàm, anh cũng đã gặp rồi, năm nay chị ấy 25 tuổi, chưa có bạn trai, dáng người rất đẹp. Chúng ta giới thiệu chị ấy cho chú nhỏ của anh nhé.” Ngô Đông Nghiên càng nghĩ càng thấy hai người họ rất hợp. Tính cách Lục Hàm tương đối nhạt nhẽo, Cao Thừa lại như ánh mặt trời chói lọi, hai người này ở bên nhau thì vô cùng phù hợp.
“Em muốn làm thật sao?” Nhìn cô hưng phấn như vậy, Cao Du Giai không đành lòng cự tuyệt. Anh vốn không quan tâm mấy chuyện như này, nhưng nếu cô thích, anh có thể thuận theo.
“Cái này chỉ là cảm giác của em, em muốn hỏi ý của Lục Hàm trước.” Dù sao hình thức xem mắt này, cô không biết Lục Hàm có đồng ý không.
Cao Du Giai sờ đầu cô cười:” Vậy nếu được thì em nói với anh, anh sẽ trói Cao Thừa đến.”
Ngô Đông Nghiên gật đầu cười, nếu hai người họ thật sự thành đôi, cô cũng coi như có chút công sức.
Không biết có phải do ánh trăng quá mức nhu hòa hay không, Ngô Đông Nghiên cảm thấy đêm nay Cao Du Giai cười vô cùng dịu dàng, khiến cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh vài lần.
Cao Du Giai dừng lại nhìn cô, trong chớp mắt Ngô Đông Nghiên liền rơi vào một cái ôm ấp áp, đôi môi ấm nóng rơi trên môi cô. Nụ hôn này rất nhẹ, dịu dàng đến nỗi khiến Ngô Đông Nghiên có cảm giác muốn khóc.
“Bà xã, anh có cảm giác em đã trở thành người của anh. Đêm nay anh rất vui.” Thái độ của ba mẹ Ngô Đông Nghiên hôm nay khiến anh cảm động. Hai người họ tin tưởng như vậy, yên tâm giao con gái cho anh, khiến anh cảm nhận được trách nhiệm lớn lao. Sau này người con gái này sẽ do anh chăm sóc, hạnh phúc hay vui vẻ của cô đều nằm trên tay anh, chuyện đó khiến anh vô cùng xúc động, nội tâm tựa như có lông vũ nhẹ nhàng phất qua, vừa ngứa vừa dễ chịu.
Ngô Đông Nghiên chôn đầu vào ngực Cao Du Giai, ôm anh nói: “Em cũng rất vui.”
Một nam một nữ đi tìm hạnh phúc của tuổi trẻ, ôm nhau dưới ánh trăng nhu hòa ấm áp trong màn đêm yên tĩnh.