Dịch: sdfg_2jklmBeta: Nhạc DaoBình thường Phương Nghiên rất hâm mộ Tiêu Uẩn, chỉ riêng khoản học hành thì cô bạn phải ủng hộ quan điểm của Lâm Táo thôi.
Cô cầm bài của Lâm Táo so với bài mình: “Ớ, câu này hai đứa mình cùng sai nè.”
Lâm Táo liếc sang: “Ừ, chọn A mới đúng cơ.”
Thấy Phương Nghiên lần giở sách lịch sử, cô bèn nói tiếp: “Tôn Trung Sơn thành lập Trung Quốc đồng minh hội
* vào năm 1905. Sau đó ông giải thích thuật ngữ “chủ nghĩa tam dân” lần đầu tiên trên tờ Dân báo tháng 11. Vì mốc thời gian ở ba đáp án kia đều không trùng khớp nên câu này mới đúng.”
*Trung Quốc đồng minh hội: https://vi.wikipedia.org/wiki/Trung_Qu%E1%BB%91c_%C4%90%E1%BB%93ng_minh_H%E1%BB%99i.
Phương Nghiên vừa hay giở đến trang sách đó, cô bạn bất ngờ trước khả năng ghi nhớ chính xác của Lâm Táo.
“Sao cậu tìm ra đáp án nhanh vậy hả?”
Lâm Táo sững sờ một lát rồi trả lời ậm ừ: “Ừ thì…”
Khi giáo viên bắt đầu sửa đề thi, Lâm Táo cảm thấy vô cùng nhàm chán. Tay phải cô nắm chặt cây bút, ngòi bút cứ thế chuyển động nhịp nhàng trên trang giấy.
Giáo viên lịch sử họ Lưu, năm nay thầy đã ngoài bốn mươi. Mỗi khi thầy giảng bài, giọng thầy đều đều như tụng kinh. Mãi đến khi chuông reo, Lâm Táo mới phát hiện bản thân đã thả hồn vào mây hết cả tiết học.
Cô cảm thấy hơi khát, liếc thấy trong bình đã hết nước nên quyết định đi lấy thêm.
Nước nóng đang chảy từ vòi ra, Lâm Táo cảm nhận rõ được hơi nóng bốc lên từ làn nước. Cô ôm bình nước quay lại thì thấy thầy chủ nhiệm ở ngay cửa phòng nước.
Lúc này, thầy đang đi về phía phòng hội đồng, trong tay còn kẹp cuốn giáo án.
“Lâm Táo, em qua đây một lát đi.” – Thầy Lý gọi cô.
Thầy Lý là giáo viên dạy toán. Thầy được mệnh danh là người đàn ông dịu dàng nhất trường, từ trước đến nay chưa từng phê bình bất cứ học sinh nào. Khi nghe thấy thầy gọi đích danh Lâm Táo, những người xung quanh đều tò mò nhìn về phía cô.
“Chắc em cũng biết thành tích tháng này ra sao rồi đấy.” – Thầy đóng cửa lại, sau đó mở bảng điểm của cô trong máy tính ra, mà điểm trung bình từng môn cũng đã có.
“Tuy thầy không biết em đã trải qua chuyện gì ở trường cấp hai, nhưng năm nay em đã là học sinh lớp 11 rồi, làm sao em có thể thi đậu vào một ngôi trường tốt với thành tích này chứ? Tập trung hết sức cho tương lai của bản thân mới là điều em nên làm lúc này…”
Lại là những lời nhắc nhở cứng nhắc như trước.
Lâm Táo đứng trước bàn giáo viên nhưngtâm hồn lại treo tít ở chỗ chậu hoa trên bệ cửa sổ. Trời mới vào hạ nên cây cối đều căng tràn sức sống. Cây long não bên ngoài cửa sổ cũng tươi xanh mơn mởn, sắc xanh của chúng như điểm tô thêm cho quang cảnh lớp học. Thế là đã bước sang một mùa mới rồi.
Thầy Lâm giảng giải hồi lâu nhưng Lâm Táo chẳng nghe được bao nhiêu.
Bởi cô biết lý do mình không tập trung khi lên lớp.
Lớp cô có chín thầy cô giáo khác nhau phụ trách từng môn Ngữ văn, Toán, tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Sinh học, Chính trị, Lịch sử và Địa lý.
Dù mỗi người đều có một cách giảng bài và tốc độ lên lớp khác nhau, nhưng cô vẫn biết rõ đáp án của những bài thi với bất kỳ độ khó nào mà họ ra. Chỉ ngoại trừ môn Ngữ văn không thể ước lượng chính xác được bao nhiêu điểm thì cô đều có thể khống chế kết quả của những môn khác cả.
Từ đó có thể nhìn ra được rằng, cô cố tình khoanh sai câu đó.
Đột nhiên Lâm Táo cảm thấy đồng cảm với sự phiền não của thầy chủ nhiệm. Nếu là cô thì chắc cũng sẽ vậy thôi.
Ngoài cửa sổ rợp bóng cây xanh, Lâm Táo cụp mắt lại.
Cái gần ngay trước mắt là con người, thứ tồn tại xa xăm là cảnh đẹp ngày hè. Con người chung sống với nhau cần giữ mối quan hệ thân sơ linh hoạt. Nhiều lúc mình chơi với bạn hết lòng, bạn chơi lại mình hết hồn.
Vì trường số 1 không có đồng phục mùa hè nên học sinh ăn mặc rất thoải mái. Thoáng thấy trên sân trường bóng nhiều nữ sinh trang điểm xinh xắn, còn đám nam sinh tụ tập chơi thể thao thì ăn mặc rất xuề xòa.
Chúc Tiểu Thanh làm ca tối nên chiều muộn mới ra khỏi nhà, nhờ vậy mà bà có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Ngày nào Lâm Táo cũng phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng xong xuôi mới đi học.
Mặc dù thời tiết chưa oi bức mấy, nhưng do xe buýt đông đúc nên có nhiều mùi khó ngửi. Lâm Táo chen lên xe từ cửa trước, sau đó đứng ôm lấy một cái cột.
Hành khách trên chuyến xe đa phần là nữ sinh lớp 12, trên tay ai nấy đều cầm cuốn sổ nhỏ chép từ vựng tiếng Anh, miệng cứ lẩm nhẩm học thuộc làu.
Lâm Táo nhắm chặt hai mắt, bên tai bỗng nghe thấy tiếng của ai rất quen nói: “Cháu ngồi đi.”
Thì ra là một bà cụ tóc đã bạc phơ và Tiêu Uẩn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang đó, Tiêu Uẩn còn đang say giấc. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun đen, có lẽ vì nóng nên cậu đã xắn tay áo lên tận vai, để lộ hai cánh tay rắn chắc.
Nghe bà lão nói vậy cậu chỉ biết xoa đầu, cười đáp: “Bà khách sáo với cháu làm gì chứ.”
Lâm Táo không nhìn về phía họ nữa, tâm trạng của cô bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
Sao giờ mấy tên nam sinh hư hỏng lại trở nên ấm áp vậy nhỉ?
Lúc xuống xe, Tiêu Uẩn bị mấy bạn fan bao vây chật cứng. Cậu đứng giữa đám đông mà không hề biết Lâm Táo đang ở gần đó.
Lâm Táo đến lớp thì phát hiện thái độ của đám con trai hôm nay có gì đó rất lạ.
Cô hỏi Phương Nghiên: “Hôm nay kiểm tra gì à?”
Phương Nghiên trả lời theo quán tính: “Không, nhưng lúc bấm quẻ tớ mới nhận ra lá số của tụi mình hôm nay đều là ‘dữ’, không biết sẽ gặp chuyện gì xui xẻo nữa đây!”
Lâm Táo thuận miệng nói ngay: “Chắc lại trượt chân ngã ở đâu đó thôi, ra đường chú ý cẩn thận chút là được.”
Cô nhìn về phía Triệu Vũ, cậu ta đang thở hổn hển, mắt nổi đầy tia máu, khóe môi nhếch lên rất kỳ lạ.
Trông cậu ta kỳ lạ đến mức khiến Lâm Táo không muốn nhìn kỹ hơn nữa.
Khoảng 10 phút sau, thầy chủ nhiệm và giáo viên thể dục cùng vào lớp.
“Các em thân mến, hưởng ứng lời kêu gọi của Bộ giáo dục về tập huấn kỹ năng phòng chống đuối nước, thầy Âu Dương sẽ dạy cả lớp học bơi. Chúng ta sẽ tập trung ở cung thể thao dưới nước
* của trường. Bạn nào không tham gia được thì báo lại với lớp trưởng, chút nữa chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển.”
*Mình không dịch thành bể bơi vì trường học ở Trung Quốc lớn hơn nhiều so với Việt Nam chúng ta, các công trình phụ trong trường vì thế cũng sẽ quy mô hơn. Cung thể thao chỉ các địa điểm thi đấu trong nhà được xây dựng công phu để thi đấu có khán giả. Khái niệm này ở Việt Nam ta cũng dùng, ví dụ như cung thể thao dưới nước quốc gia Mỹ Đình.Thầy Lý chậm rãi thông báo, khi thầy vừa nói xong thì đám con trai trong lớp bắt đầu gào lên phấn khích như khỉ.
“Tuyệt cú mèo!!!!”
Thầy Âu Dương dạy thể dục nổi tiếng với đôi mắt lờ đờ thiếu sức sống đang dùng ngón út gãi tai.
“Mấy em bớt nghĩ lung tung đi, nam nữ học riêng hết nhé.”
“Tại sao vậy thầy!!!!”
“Phản đối kịch liệt!!!”
“Thầy đừng phân biệt đối xử với đám con trai thế chứ ạ!”
“Bình đẳng giới đâu rồi ạ? Bọn em muốn được giải phóngggg!”
Bình thường thầy Lý luôn ôn hòa nhã nhặn, nụ cười ánh mắt lúc nào cũng thân thiện, vui vẻ nay lại đang khó chịu ra mặt.
“Choang-”
Tiếng bàn tay vỗ mạnh vào bảng khiến cả lớp yên lặng trong nháy mắt. Giọng thầy chủ nhiệm vang vọng khắp lớp học: “Đề nghị các cậu giữ trật tự, ai còn ý kiến ý cò thì đến phòng giáo viên để tôi kèm cho môn Toán nhé.”
Bụi phấn rơi từ trên bảng xuống, rớt trên mặt thầy Lý. Đám con trai phía sau lớp lập tức im phăng phắc.
Cung thể thao nằm ngoài khuôn viên trường số 1. Đây là sân vận động do nhà nước đầu tư xây dựng, mặt tiền hướng về phía tất cả các trường trung học phổ thông ở thành phố Thượng. Do đó, thỉnh thoảng các cuộc thi đấu quy mô lớn cũng sẽ được tổ chức ở đây.
Trước khi di chuyển qua đó thì cả lớp phải xếp hàng ổn định, Phương Nghiên kéo cánh tay Lâm Táo thì thầm: “Sao tớ cứ thấy sau lưng ớn lạnh thế nào ấy.”
“Đáng sợ thật, ánh mắt của bọn kia trông cứ mưu mô kiểu gì ấy.”
Lâm Táo quay lại thì không thấy Tiêu Uẩn đâu, hình như cậu với các thầy đi trước để chuẩn bị chỗ học rồi thì phải? Đám con trai mất người chỉ huy giống như được thoát khỏi xiềng xích nô lệ, cả đám kề vai sát cánh, đi đứng loạn xạ trông như một lũ zombie đang diễu hành.
Chừng 10 phút sau thì họ đến nơi. Bước vào phía trong lần lượt có một sân bóng rổ rộng rãi, tiếp đến là các sân cầu lông và bóng bàn. Sâu trong cùng là bể bơi trong nhà, khi đi đến phòng thay đồ, thầy Âu Dương lấy ra hai túi ni lông.
“Đây là đồ bơi mới mà trường chuẩn bị cho các em, lớp trưởng phát cho từng bạn đi.”
Lúc đang xếp hàng chờ nhận đồ bơi, Phương Nghiên bỗng quay sang hỏi cô: “Cậu biết bơi không vậy?”
Lâm Táo lắc đầu đáp: “Trước đây tớ chỉ đi bơi có một lần, đã vậy còn phải xài phao nữa.”
“Tớ cũng chẳng khá hơn là bao.”
Vừa hay phát đến chỗ họ, Lâm Táo cúi đầu nhìn bộ đồng phục bơi lội liền thân màu xanh đậm có bề mặt trơn bóng trong tay, nghĩ thầm: Cũng may là không quá hở hang.
Hai người cùng đi vào phòng thay đồ, bên trong vẫn còn học sinh lớp khác, mấy nữ sinh lớp 5 cũng đang ở trong đó.
Cả căn phòng ồn ào tiếng nữ sinh nói chuyện với nhau. Trên chiếc ghế dài còn đang để đầy quần áo của họ, khung cảnh bên trong phòng thay đồ lộn xộn khó tả.
Tất cả đều là học sinh hệ thường, thành tích học tập xêm xêm nhau nên dù ít chào hỏi qua lại cũng chỉ cần gật đầu ra tín hiệu là có thể dùng chung tủ đựng đồ.
Lâm Táo và Phương Nghiên dính chặt lấy nhau, sau khi tìm được một chiếc tủ trống ở góc phòng thì bắt đầu thay đồ mà không hề biết có người đang nhìn chằm chằm lấy họ.
“Chẳng phải đây là con nhỏ gì đó ở lớp 6 đấy sao?”
“Nghe đồn Tiêu Uẩn chống lưng cho nó đó.”
Tôn Lệ Lệ che miệng cười khẩy: “Bọn mày trông nó gầy trơ xương chưa kìa, trông chả bằng một góc của Văn Văn nhà tụi mình nữa”
Còn Thi Văn – người vừa bị bọn họ nhắc đến – đã thay xong đồ bơi, giờ đang ngồi trên ghế chải tóc và búi gọn gàng mái tóc dài lên cao để lộ cái cổ thon thả. Khi nghe đám bạn nói như thế, cô ta liền quay lại nhìn rồi bật cười mỉa mai.
“Này bạn gì ơi, cậu chiếm tủ của bọn tôi mất rồi.”
Lâm Táo vừa mặc đồ bơi vào thì nghe thấy câu này truyền đến từ phía sau. Cô quay lại nhìn thì chỉ thấy một gương mặt lạ lẫm. Cô gái kia đang cười rất giả trân, giọng nói lại đầy sự công kích.
Phương Nghiên đẩy nhẹ kính đáp: “Lúc chúng tôi tới thì bên trong đâu có gì.”
“Là vì tôi chưa kịp bỏ đồ vào thôi, dù sao thì cái tủ này cũng là của tôi rồi! Ai cho mấy cậu tự tiện dùng vậy? – Cô gái kia không cao lắm nhưng giọng lại rất lớn. Cô ta nói to đến độ mấy bạn học sinh lớp 5 đều nhìn sang bên này.
Mùi thuốc súng bỗng bao trùm lấy chỗ Lâm Táo và Phương Nghiên đang đứng.
Phương Nghiên còn muốn giải thích thì một nữ sinh đứng giữa đám bên kia đi ra. Cô bạn này chắc cũng không phải dạng vừa ở trong trường, hoa khôi lớp 5 Thi Văn đây mà!
Thi Văn chủ động nói trước: “Hay các cậu đổi tủ khác đi? Dù sao thì ở đây cũng có nhiều tủ lắm, cớ sao phải tranh giành với bọn tôi.”
Nói thì nói vậy nhưng lúc này mọi người đều đã mặc đồ bơi xong xuôi, làm gì còn cái tủ nào trống cơ chứ.
Phương Nghiên giận tím người, nghiến răng hỏi: “Mấy cậu cố ý kiếm chuyện phải không?”
Từ nãy đến giờ Lâm Táo vẫn chưa mở lời, cô bỏ giày xuống đáy tủ, bên tai còn nghe rõ tiếng thở hổn hển vì tức giận của Phương Nghiên.
Mấy bạn nữ khác trong lớp cũng đến khuyên họ, nhưng chẳng thể lay chuyển được tình hình.
“Cậu ăn nói kiểu gì đó? Thái độ của bọn tôi thế nào?” – Thi Văn cười khiêu khích, ưỡn ngực ra, liếc Phương Nghiên từ đầu đến chân rồi nói tiếp: “Trông cậu tử tế thế mà lòng dạ thâm hiểm quá vậy.”
Mợ nó!
Phương Nghiên tức đến váng đầu, vừa định lao ra thì bả vai bỗng nhiên bị ai giữ chặt.
Lâm Táo cởi áo khoác bên ngoài đồ bơi ra, ném thẳng vào trong tủ rồi khóa lại.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Thi Văn nhìn cô gái trước mặt, lúc nãy cô còn mặc áo khoác nên cô ta chẳng chú ý mấy. Nay lớp áo bên ngoài được cởi bỏ thì lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Mấy nữ sinh khác thấy vậy liền xì xào to nhỏ.
“Eo của nhỏ đó còn thon hơn Thi Văn nữa…”
“Đùi của nó cũng siêu dài luôn.”
Tôn Lệ Lệ giận điếng người, vội hét lên: “Bọn mày im mồm hết đi được không hả!”
Lâm Táo mỉm cười, cô nheo mắt nhìn về phía Thi Văn: “Thật ra lúc nãy tôi định nói nhường tủ cho các cậu cũng được thôi, dù sao thì có vài người mặt to nên chỗ cần xài dĩ nhiên cũng phải to hơn bình thường.”
Cô nói tiếp: “Có điều bây giờ tôi đổi ý rồi, biết vì sao không? Tại vì có một vài kẻ ỷ mặt mình to mà tưởng bở cả thiên hạ này đều là đất của họ.”
***Lời tác giả:
Lâm Táo: Thật ra tính cách tôi rất được. Chị đây mới là chị đại hàng thật giá thật nhé!
Bắt đầu hành trình (vả mặt) của Lâm Táo thôi nào.