Dịch: sdfg_2jklmBeta: Nhạc DaoVì Tiêu Uẩn thường ngày làm gì cũng khiến người khác kiêng dè nên lần này cậu cứ thế thẳng tay tiến hành luôn. Thấy vậy, hồ bơi đang ồn ào náo nhiệt bỗng im phăng phắc.
Tống Dịch vuốt nhẹ bàn tay đang tê rần của mình, cười nói với Tiểu Uẩn: “Anh Tiêu à, cần gì phải bảo vệ đám con gái lớp anh kỹ thế, kết bạn làm quen chút có sao đâu.”
Tuy Tống Dịch cũng là một phần tử trong đám du côn, nhưng đại ca nhóm đó lại là một đàn anh lớp 12 chứ không phải Tiêu Uẩn.
Thật ra thì vẫn có người ghét lây đám Tiêu Uẩn vì kiểu nói chuyện phách lối của cậu, trùng hợp là trong đó có Tống Dịch.
“Thế mày không thấy là con gái nhà người ta không thích kết giao bạn bè gì với mày hả?” – Tiêu Uẩn tiến lên một bước, cậu kéo Lâm Táo lùi về phía sau rồi chắp tay đứng đối diện Tống Dịch.
Nước cao đến ngực Lâm Táo nhưng chỉ mấp mé ngang hông cậu. Sự chuyển động nhẹ nhàng của làn nước khiến cơ bụng săn chắc của Tiêu Uẩn như ẩn như hiện dưới mặt nước trong suốt, khiến người ta phải nghĩ ngợi lung tung.
Cậu cúi thấp đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ đứng trước mặt.
Tiêu Uẩn bây giờ trông lạ quá.
Mặc dù giữa cả hai vẫn còn chút khoảng cách nhưng Tống Dịch đã cảm nhận được một áp lực vô hình. Sống lưng cậu ta căng cứng, mồ hôi tuôn như suối nơi phần trán và hai bên tóc mai.
Cậu ta còn chưa lên tiếng thì đám con trai lớp 5 đã nháo nhào: “Ê, mày đừng tưởng đây là địa bàn của mày nha!”
“Mày bớt ảo tưởng mình là trùm trường đi! Trên đầu mày còn có anh Trần nữa đấy!”
“Anh Trần” kia chính là kẻ cầm đầu băng nhóm của Tống Dịch. Tên cúng cơm là Trần Tùng, nghe đồn đã học đúp hẳn hai năm luôn rồi.
Tiêu Uẩn bỏ ngoài tai lời của bọn họ, cậu quay lại nhìn Lâm Táo rồi nói: “Cậu lên bờ đi, đứng lâu dưới nước lạnh lắm.”
Nhưng Lâm Táo còn lòng dạ đâu mà nghĩ đến lạnh hay không, cô nhìn đám con trai lớp 5 đang sừng sổ trước mặt, trông bọn chúng chả khác gì một đám linh cẩu đánh hơi thấy con mồi, ánh mắt cứ thế dán chặt lên người Tiêu Uẩn.
Cô cố tình nhắc nhở: “Các thầy cô sắp quay lại rồi đấy.”
Tiêu Uẩn gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Biết rồi mà cậu còn dám gây chuyện à!
Cả đám chỉ đứng nhìn chứ không ai lên tiếng, Tiêu Uẩn gãi đầu rồi gọi lớp trưởng đang đứng ở tít đằng xa: “Này Đầu to, cậu đưa các bạn nữ về phòng thay đồ đi, giáo viên về thì tôi đến gọi.”
Biệt danh của lớp trưởng là Tôn đầu to, bình thường cậu bạn chả thích cái tên này chút nào nhưng khi bị Tiêu Uẩn gọi lại không thấy khó chịu như trước.
“Oke…la…” – Tôn Thanh lắp bắp.
Cậu hơi do dự nhưng khi thấy đôi mắt kiên định của Tiêu Uẩn, cậu bèn cắn răng nhận lời: “Mọi người lên bờ đi!”
Hành động của lớp trưởng khiến không khí trong bể bơi bỗng căng như dây đàn. Việc các bạn nữ lớp 6 đồng loạt lên bờ khiến những nữ sinh còn lại trông thật trơ trọi. Lâm Táo thấy sắc mặt Thi Văn cứng đờ, khẩu khí vênh váo lúc nãy bay hết chẳng còn đâu.
Tiêu Uẩn vặn cổ, ngón tay co bẻ vào nhau khiến các khớp xương kêu “rắc rắc” rất đáng sợ.
Lâm Táo nhớ rất rõ thói quen bẻ tay tức là cậu đang sắp nổi giận đến nơi.
“Cậu đừng kích động quá. Cứ mặc kệ tôi đi, các cậu tuyệt đối đừng đánh nhau đấy.” – Cô vừa đi lên bờ vừa nhắc nhở cậu.
Hai người nhìn nhau chằm chằm nhưng Lâm Táo không tài nào đọc vị được ánh mắt của người đối diện.
Đợi đến khi Lâm Táo đi vào nhóm nữ lớp 5, Tiêu Uẩn mới quay lại nhìn trực diện về phía Tống Dịch.
“Học dốt thì cùng lắm chỉ bị trêu là thằng mù chữ, nhưng cái loại chỉ biết trấn lột tiền của tụi học sinh lớp 10, cậy thế ăn hiếp người tàn tật, thấy con gái nhà người ta ăn mặc thiếu vải là giở trò đồi trụy như đại ca mày ấy, loại đấy người ta gọi là thằng đồi bại mày có hiểu không?”
Đôi mắt cậu đen kịt không chút cảm xúc. Lời còn chưa kịp dứt thì Tống Dịch đã bắt đầu liêu xiêu, đám đàn em phía sau gã cũng lo sợ không ngớt.
Bọn chúng thi nhau nhắc đến Trần Tùng với hy vọng Tiêu Uẩn dù muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Tiêu Uẩn hẳn sẽ buông tha cho chúng, bởi cậu ta chưa đến nỗi vì một đứa con gái mà gây thù chuốc oán với Trần Tùng.
Nhưng sự thật trước mắt chứng tỏ, “uy danh” của Trần Tùng quả thật chẳng so được với Lâm Táo.
Tống Dịch cúi đầu trước, cười giả lả nói: “Anh Tiêu này, em chỉ đùa với cậu ta một chút thôi, anh đâu cần phải nghiêm túc thế.”
Tiêu Uẩn nhíu mày, từ nãy đến giờ cậu vẫn đứng yên một chỗ, đám con trai lớp 6 từng người một bước đến sau lưng cậu, Bàng Ngọc và Triệu Vũ lần lượt đứng hai bên, phía sau còn có thêm một vài người khác.
Tiêu Uẩn nói tiếp: “Thế mày có biết loại đàn ông đáng khinh nhất chính là cái lũ suốt ngày cậy mạnh hiếp yếu không?”
Cậu vừa dứt lời thì Triệu Vũ đứng bên cạnh liền hung hăng đưa ngón tay giữa về phía Tống Dịch, miệng bồi thêm một câu chửi bậy.
Đám con trai lớp 5 giống như bị kiến cắn vào chân, bọn họ hùng hổ xông đến chỗ Tiêu Uẩn. Còn cậu chỉ thản nhiên bật cười rồi đấm một cú thật đau vào mặt Tống Dịch.
Hai bên lao vào đánh nhau dưới bể bơi.
Lâm Táo đứng ở gần đó không khỏi ngơ ngác. Mặc dù cô biết Tiêu Uẩn vốn là “dân anh chị” ở trường, nhưng lần đầu thấy cậu xô xát với người khác vẫn khiến cô kinh ngạc không thôi.
Mặt Tiêu Uẩn lạnh tanh, gương mặt trời sinh nghiêm nghị kia hung dữ giơ nắm đấm về phía đối phương. Tống Dịch ngã xuống nước, toàn thân tê tái. Cho dù bị ai đó khóa chặt phần lưng hoặc cánh tay thì Tiêu Uẩn cũng không dễ bị đánh bại, mỗi tay cậu nắm chặt một người, không thèm phòng thủ.
Người thường lấy một chọi một, chỉ riêng cậu lấy một địch ba.
Nước trong hồ bơi bắn tung tóe, tiếng gào thét, đánh nhau vang vọng bốn phía. Tiêu Uẩn túm đầu Tống Dịch xô cậu ta đến mép hồ bơi, ngón tay bóp chặt lấy cằm đối thủ, nghiêm nghị nói: “Tao còn thấy mày trêu các bạn nữ nữa thì đừng trách. Thấy mày lần nào thì tao đánh lần đấy.”
Lâm Táo đứng cạnh đó bỗng cạn lời, nghĩ thầm: Kiểu đe dọa quê mùa này mà vẫn còn có người sử dụng cơ à.
Cuối cùng thì đám lưu manh lớp 5 đều bị đánh bầm dập. Khi Tiêu Uẩn cùng nhóm nam sinh lớp 6 đi lên bờ, miệng bọn chúng vẫn còn lầm bầm không dứt, trông chẳng giống “anh hùng” chút nào.
Nhưng đây vẫn không phải là điều Tiêu Uẩn khiến Lâm Táo ngạc nhiên nhất.
Chàng thiếu niên thuần khiết như cánh chim trên biển rộng, hăng hái nhiệt tình như thuyền trong sa mạc, ngay thẳng và chính nghĩa chính là linh hồn của cậu ấy.
Lâm Táo nắm chặt khăn lông, cúi đầu nhìn đôi chân trần của bản thân.
Đây là lần đầu cô gặp kiểu người như vậy.
***Sau khi thầy Âu Dương quay lại đã xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không biết. Đám con gái ngơ ngác đứng chờ trong phòng thay đồ, dù chỉ cách một cánh cửa nhưng ai cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của bọn con trai như đang chọc tiết heo.
Trong khi đám con gái lớp 6 thì thầm to nhỏ thì bên lớp 5 có vẻ không được vui vẻ như vậy. Lâm Táo nhìn qua bên đó, cô thấy sắc mặt Thi Văn có vẻ không ổn, hai cô bạn hay đi kè kè bên cậu ta cũng im hơi lặng tiếng.
Khoảng nửa tiếng sau thì không khí yên ắng trở lại.
“Nam sinh về lớp trước, nữ sinh học thêm một tiết nữa mới được nghỉ.” – Thầy Âu Dương “mắt lờ đờ” vừa quạt gió bằng tay vừa thông báo. Sau đó thầy thở dài tiếp tục: “Nếu thích thì các em về luôn cũng được.”
Câu này có vẻ là dành cho đám học sinh lớp 5. Quả nhiên sau đó một lúc thì mọi người dần tản đi hết, chỉ còn rất ít nữ sinh lớp 6 ở lại.
“Lúc nãy đáng sợ thật, cậu có thấy mũi của Triệu Vũ bị đánh gãy luôn không?” – Phương Nghiên nằm sấp bên hồ bơi tán dóc: “Có điều tớ cũng hơi bất ngờ, Tiêu Uẩn thế mà nể mặt cậu quá nhỉ, hai cậu đã là bạn thân rồi nhỉ?”
Ánh mắt Lâm Táo hơi mất tập trung, cô nhìn xuống đáy hồ: “Đâu có, tớ chỉ lo không biết bọn họ có bị phạt không thôi.”
“Cũng phải, thầy Lý mà nổi đóa lên thì như ngựa hoang mất cương ấy.”
“Cậu so sánh kiểu gì đấy…”
Hai người trôi lềnh bềnh trên mặt nước, Lâm Táo vốn không biết bơi nên chỉ đành thả lỏng như vậy. Bỗng bên tai rì rào tiếng nữ sinh đang bàn tán gì đó, giọng nói của họ vừa ngạc nhiên, tò mò vừa xen lẫn đôi phần ngưỡng mộ. Có lẽ trong mắt con gái độ tuổi này, học yếu một chút cũng chẳng sao, chỉ cần biết đánh đấm thì vẫn rất thu hút.
Đám con gái nghe thấy tiếng bước chân thì không bàn tán nữa, Lâm Táo ngẩng đầu thì thấy một bạn nam đang chạy về phía cô.
Toàn thân cậu ngập tràn sức sống, toát ra vẻ năng động, nhiệt huyết của thanh niên mới lớn.
Lâm Táo cảm thấy Tiêu Uẩn chỉ cần vừa nhìn thấy cô thì khóe môi tự động mỉm cười.
Phương Nghiên dĩ nhiên cũng nhìn thấy, cô bạn nhanh trí nói: “Tớ chuồn trước nhé!”
Lâm Táo ngơ ra một lúc mới phát hiện chị em tốt của mình đã sớm cao chạy xa bay.
“…”
Sự xuất hiện của Tiêu Uẩn đã thành công thu hút ánh mắt của những người còn lại. Cậu nhảy xuống hồ, bơi về chỗ Lâm Táo, khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Tiêu Uẩn chẳng mấy chốc đã bơi đến trước mặt Lâm Táo. Cậu hất tóc ướt ra phía sau, trên người vẫn đang mặc quần bơi như lúc nãy, cả người để trần. Lâm Táo nhích đùi, cẩn thận dịch ra xa hơn để không va vào người cậu.
“Sao cậu còn chưa về lớp?” – Cô giả vờ hỏi.
Tiêu Uẩn cười tươi đáp: “Tớ là nhân viên trực bể bơi, mọi người về hết mới được tan làm.”
“Mọi người về hết?” – Lâm Táo ngẩng đầu nhìn quanh, mấy bạn nữ đang tám phét gần đó đi đâu mất tiêu rồi? Sao đột nhiên chỉ còn mỗi cô lao công ở đây thôi vậy?
Vì xung quanh chẳng còn ai nên Lâm Táo đành nhìn thẳng Tiêu Uẩn.
Hai người nhìn nhau, cô nhanh mồm nhanh miệng nói: “Vừa rồi rất cảm ơn cậu, nhưng lần sau đừng đánh nhau nữa, tôi không sao đâu.”
Lâm Táo không tài nào quên được khoảnh khắc cậu và Tống Dịch đánh nhau.
Cậu gãi đầu, khóe môi cong lên rất tự hào, ánh mắt tập trung về phía cô: “Ừm.”
Trong lòng cậu nghĩ thầm, không phải đều do tớ lo lắng cho cậu ư.
Có nhiều người trông yếu đuối đến độ một chiếc lá rơi cũng làm em hoảng sợ, nhưng thực chất lại kiên cường, vững chắc như cây cao, một khi rễ đã cắm sâu xuống đất thì sẽ bền bỉ đến cùng. Tiêu Uẩn cảm thấy Lâm Táo chính là kiểu người này.
Cô gái đang đạp nước trước mắt cậu giống như một chú vịt, Tiêu Uẩn vui vẻ tiếp lời: “Cậu đúng là không biết bơi thật nhỉ, bám vào tớ đi, tớ dạy cậu.”
“Hả?”
Cậu chàng cười hí hửng như chú chó vàng đang lắc lư cái đuôi.
À không phải, chó husky mới đúng!