*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Min
Beta: Tanya Vu
‘Hương Cơm’ là quán ăn của mẹ Tử Ngôn, nằm bên cạnh Học viện Mỹ thuật mà Tử Ngôn đang theo học, một quán hai tầng lầu, trang hoàng đẹp đẽ, đồ ăn ngon giá hạt dẻ, còn cái tên vừa bình dân vừa tao nhã này là do Tử Ngôn đặt.
Ngày nào mà không có tiết học thì Tử Ngôn sẽ đến đây để giúp đỡ, còn Tiểu Ngư ở chung phòng ký túc xá với cô cũng đến đây làm thêm ngoài giờ.
Tiểu Ngư bưng một mâm ruột già xào cay lên trên lầu, lúc đi ngang qua quầy thu ngân nơi Tử Ngôn đang đứng, Tử Ngôn đương lúc nhàm chán liếc mắt nhìn, nổi lên tâm tư đùa giỡn, “Tiểu Ngư nè, đêm qua tớ mới viết xong một chương mà cốt truyện là thi thể bị hung thủ giải phẫu, ruột lòi ra máu chảy đầy đất.”
Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt vặn vẹo, hận không thể quăng luôn bộ mâm đang bưng trên tay xuống, “Tử Ngôn, cậu xấu xa quá, cứ dọa tớ thôi.” Rồi bưng mâm chạy phăng lên cầu thang, chỉ muốn sớm thoát khỏi cái của nợ khó nhằn này.
Tử Ngôn nhìn Tiểu Ngư đang chạy trốn, cười cười dời mắt đi, lại không biết từ khi nào trước quầy thu ngân có một người đàn ông đang đứng.
Người nọ gương mặt ung dung sáng sủa, dáng vẻ lạnh nhạt, thân người thanh tú, đứng thẳng người ở nơi đó, áo sơ mi đen cuộn lên đến chỗ cánh tay, tướng mạo như các hotboy trong truyền thuyết, hơn nữa còn là cực phẩm hot boy.
Tử Ngôn đo đỏ mặt, những lời cô vừa nói anh nghe thấy rồi sao?
Trên bàn xuất hiện một tấm thẻ, Tử Ngôn sửng sốt. “Vâng?”
Người đàn ông nhấc mi liếc nhìn cô, thản nhiên nói, “Tính tiền.”
Tử Ngôn xấu hổ cười cười, luống cuống tay chân lấy tấm thẻ quẹt vào máy POS.
Một giây cứng nhắc, cô nhìn anh đăm đăm, “….Xin hỏi là bàn nào ạ?”
Người đàn ông thậm chí còn không nhìn cô, cúi đầu bấm điện thoại, “Phòng Mỹ nhân cốc.”
Tử Ngôn lên máy tính tra qua một hồi, quẹt thẻ; rồi đưa hóa đơn cho anh, “Đàn anh Giản, nhờ anh ký tên.”
Người nọ ngẩng đầu khỏi điện thoại nhìn cô, Tử Ngôn vội giải thích, “Em cũng là sinh viên Học viện Mỹ thuật, năm tư, khi anh còn chưa tốt nghiệp thì em có gặp qua anh ở trường.”
Anh không phản ứng gì mà đưa tay ra nhận lấy, Tử Ngôn nhìn bàn tay anh, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đôi tay rất đẹp, móng tay được cắt rất sạch sẽ, trong sinh hoạt hẳn là một người nghiêm túc, cẩn thận lắm.
Lại giương mắt nhìn lên nút áo sơ mi thứ hai của anh, vừa đủ để che đậy xương quai xanh, cũng là áo sơ mi đen, đôi mắt Tử Ngôn theo bản năng liếc qua hai lần, một luồng hơi thở cấm dục như ập vào mặt.
Người nọ nhìn số tiền thanh toán trên hóa đơn rồi nhíu nhíu mày, Tử Ngôn cũng hiểu vẻ mặt này, “Chúng ta cùng học một trường, vậy nên em giảm giá cho anh chín phần trăm.”
“Lão đại, thanh toán xong chưa, đi thôi.” Có người gọi anh.
Người đàn ông ký tên rồi đưa cho cô, sau đó không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Tử Ngôn nhìn bóng dáng anh thẳng thừng rời đi, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, nhìn biểu cảm của anh thì không mấy cảm kích với chiết khấu của cô rồi.
Tử Ngôn đứng yên tại chỗ nhìn hai chữ tựa rồng bay phượng múa trên hóa đơn, Giản Dật, không hổ là sinh viên ngành mỹ thuật, ký tên thôi mà nom như một bức họa, nét chạy dài thật dài.
Bỗng nhiên nhớ đến trước kia trong khoa văn học của trường từng có người hình dung về Giản Dật thế này, tài đức hơn người tiền đồ xán lạn, nụ cười như trăng sáng đốn ngã lòng người.
Tiểu Ngư từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tử Ngôn đang sững sờ, “Tử Ngôn, sao đấy?”
Tử Ngôn dương dương tự đắc giơ tờ hóa đơn lên nhìn cô ấy, “Đàn anh Giản Dật vừa mới thanh toán và đi rồi.”
Tiểu Ngư lập tức sững sờ đứng tại chỗ, tiện đà nhảy vọt lên, “Thật thế ư? Anh Giản Dật, người cậu nói là đàn anh Giản Dật đó sao? Tại sao cậu không gọi tớ hả, tại sao lại không gọi tớ xuống?”
Giản Dật ở Học viện Mỹ thuật có thể được xưng như thần thoại, bỏ đi xuất thân xuất chúng và điều kiện ngoại hình, bên trong cũng đủ để người khác theo không kịp rồi, chưa tốt nghiệp đã là một tượng đài bậc đại thần của giới vẽ truyện tranh, trong trường là một nhân vật thần bí làm mưa làm gió, dù hiện tại đã tốt nghiệp được một năm rồi nhưng ảnh hưởng ở trường vẫn không hề nhỏ đi chút nào.
Năm ba liền mở một công ty truyện tranh của riêng mình, nghe nói là mở công ty mà không hề dựa vào gia đình, không ai biết được anh kiếm đâu ra một số tiền lớn như vậy, nhưng hiện tại thì công ty truyện tranh – hoạt hình Thất Nhiễm của anh là một công ty rất có sức ảnh hưởng trong giới.
Đương nhiên thần thoại gì thì cũng có thể là do bị phóng đại, như là truyền thuyết vậy, còn rốt cuộc là như thế nào, thì cũng không phải thứ mà các cô có thể biết.
Tử Ngôn nhếch nhếch mày, “Cậu ở tầng trên, tớ cũng không thể nào hét to là ‘Tiểu Ngư ơi, xuống ngắm trai nè’ được?”
Tiểu Ngư nom rất là ấm ức nhìn cái tờ hóa đơn trong tay Tử Ngôn, thấy bên trên là một cái tên, “Anh Giản Dật ơi, anh Giản Dật à, từ lúc anh tốt nghiệp tớ còn chưa được nhìn thấy anh ấy bao giờ, vậy đàn anh tớ vẫn còn đẹp trai lắm đúng chứ? Nhìn hai chữ này xem đi, chậc chậc….”
Tử Ngôn nghĩ nghĩ, “So với hình thì còn đẹp trai hơn nữa.”
Mắt Tiểu Ngư lấp lánh, “Tử Ngôn ơi, tiếp xúc với đàn anh gần như thế có cảm giác gì? Có phải là giống như bị điện giật đến mức không thể hô hấp nổi không?”
Tử Ngôn nghe như chuyện lạ, “Kích động lắm, kích động quá trời, thật sự càng nhìn càng giống nam chính Ngạn Thanh nhà tớ.”
Tiểu Ngư ghét bỏ lùi về sau từng bước, “Ui, cậu tởm quá đi.”
Tử Ngôn nhún nhún vai rồi cười.
Cô là tác giả Tấn Giang, viết tiểu thuyết, bút danh Thì Là, viết mấy loại tiểu thuyết huyền huyễn trinh thám, nên nội dung chứa đựng rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều loại hung thủ biến thái, mà Ngạn Thanh chính là nam chính ác độc, tối tăm, tàn nhẫn nhưng cũng đẹp trai nhất dưới ngòi bút của cô.
Mà thời điểm cô viết bộ này cũng là bổ não bởi Giản Dật mà ra, nói gì thì khí chất của anh quá độc đáo, độc đáo đến độ mà sau khi gặp anh mới được một lần, cô đã không cẩn thận tự động bổ não mà thành, viết ra nhân vật Ngạn Thanh.
Nếu như dưới ngòi bút của bạn đã có một khuôn mẫu ngoài đời thực rồi, thì mỗi khi bạn viết truyện sẽ theo bản năng mang hình thái và động tác của người ấy hòa vào nhân vật, vậy nên Ngạn Thanh có vẻ ngoài rất đẹp trai, sự nghiệp thành công, tài hoa hơn người, độc mồm độc miệng, mà hình tượng tâm lý thì biến thái cực độ.
Vậy nên đột nhiên nhìn thấy chân nhân đứng trước mặt cô ở một khoảng cách gần như thế, Tử Ngôn khó tránh khỏi hoảng hốt và chột dạ, có một giây nào đó cô không thở được, cứ như vừa làm ra một chuyện rất xấu hổ vậy.
Tiểu Ngư nhịn không được lắc đầu, “Một thiếu nữ xinh đẹp thế này, tại sao cứ thích viết mấy loại tiểu thuyết giết người thế chứ?”
Tử Ngôn giải thích, “Đó là tiểu thuyết trinh thám, không phải tiểu thuyết giết người.”
Buổi tối, Tử Ngôn và Tiểu Ngư cùng quay lại ký túc xá, Miêu Miêu cùng phòng đã nằm trên giường, cùng vẻ mặt bi thương muốn chết.
Chỗ ký túc xá của Tử Ngôn là phòng bốn người, nhưng vào năm hai có một nữ sinh khác chuyển ngành, vậy nên trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn cô, chờ mãi vẫn không thấy sắp xếp người khác vào ở, vậy nên ba người liền hưởng thụ một phòng bốn người.
Tiểu Ngư đi qua cọ cọ, kéo dài giọng, “Meo Meo, sao thế?”
“Cậu đừng gọi ái muội thế được không?” Miêu Miêu hữu khí vô lực.
Tử Ngôn đưa cho cô một cái ly đầy nước, “Làm sao thế?”
Miêu Miêu như một con cá chép lộn mình ngồi dậy, vẻ mặt như chực chờ khóc, “Hôm nay ở nhà hàng Tây có một đôi tình nhân đến đặt một phòng, lúc tớ mang đồ uống vào quên gõ cửa mà đi thẳng vào luôn…”
Năng lực bổ não của Tử Ngôn nháy mắt liền hiểu ra, vỗ về bả vai Miêu Miêu an ủi, ban cho cái nhìn đồng tình.
Tiểu Ngư lại bày vẻ mặt mờ mịt, “Không gõ cửa thì không gõ thôi, không lẽ thế mà quản lý cậu cũng chửi?”
“Tiểu Ngư à, cậu ngây thơ như vậy mà sao mỗi lần nói hai chữ ‘Meo Meo’ nghe cứ đen tối thế hả?” Miêu Miêu nghiến răng nghiến lợi hàm ý nói.
Tử Ngôn cười cười cầm ly cà phê đến trước bàn, mở máy tính ra bắt đầu bấm chữ.