Lọc Truyện

THÌ LÀ CỦA ANH

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Beta: Tanya Vu



Không đi thúc giục bản thảo nữa nên Tử Ngôn cũng quay về với nhịp sống ngày thường, ngoại trừ đi học thì chính là đến nhà xuất bản xét duyệt bản thảo, hỗ trợ hiệu đính, xếp chữ, còn dư thời gian thì sẽ đến ‘Hương Cơm’ phụ giúp.

Hôm nay, Tử Ngôn đến ‘Hương Cơm’ thì đúng lúc nhìn thấy anh trai đi đưa cơm muốn ra ngoài, liền thuận miệng hỏi một câu là đi đâu, anh trai kia bảo đến công ty hoạt hình và truyện tranh Thất Nhiễm, ánh mắt Tử Ngôn sáng lên, vội nói, “Em cũng có việc muốn qua đó, để em đi cho.”

Tử Ngôn lái xe đạp chạy đến bên dưới Thất Nhiễm, hít một hơi thật sâu rồi cầm theo cơm hộp đi vào bên trong, sau khi vào trong tòa nhà ánh mắt Tử Ngôn không ngừng láo liên, nhưng mà từ lúc cô vào trong tòa nhà này, vô thang máy, đưa cơm hộp xong cũng không hề xuất hiện tình tiết trùng hợp gặp nhau như trong tiểu thuyết, lại chỉ gặp được cô nàng Tiểu Ngư sớm chiều chung đụng.

Nói đôi ba câu với Tiểu Ngư, Tử Ngôn thất vọng đi vào thang máy.

Lúc này sắp bắt đầu giờ làm buổi chiều, có rất nhiều người lên lầu, còn người đi xuống thì lại rất ít, trong thang máy chỉ có hai người, Tử Ngôn đứng vào một góc cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Khóe mắt liếc qua thấy khi cửa thang máy sắp đóng lại thì chợt mở ra, sau đó có hai người tiến vào, Tử Ngôn không ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy một đôi chân dài đi đến bên cạnh cô thì dừng lại.

Tử Ngôn cũng không quen việc gần người lạ quá đà, hơn nữa không gian trong thang máy thì hạn chế, vậy nên theo bản năng lùi về trong góc hai bước.

“Dạo này bận lắm sao?” Một giọng nói vang lên, khá quen tai, Tử Ngôn bĩu môi, ảo giác ấy mà.

“Ôi chao, anh nói em Thì Là này, chỉ mới có một tuần không gặp thôi mà đã giả vờ không quen ông anh này à?” Giọng của anh Tề?

Tử Ngôn ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một ánh mắt xinh đẹp quen thuộc mà cô không dám nhìn kỹ, Giản Dật?

Vừa rồi muốn mà không gặp được, bây giờ lại lập tức xuất hiện thế này?

“…Anh….đàn anh….Giản, Dật, đàn anh Tề…” Nói lắp, lại nói lắp, Tử Ngôn à, mày hết thuốc chữa rồi.

Khóe miệng Giản Dật khe khẽ cong lên, “Nghĩ gì vậy? Say mê thế?”

Tử Ngôn vội lắc đầu, “Không có, không có ạ.”

“Dạo gần đây bận rộn nhiều việc lắm à?” Bùng <<Ám Dạ>> gần cả tuần nay rồi.

“Cũng tạm ổn, không bận rộn nhiều việc lắm.”

“Hử? Không bận?” Giản Dật như nỉ non, âm giọng lộ ra chút khó hiểu.

Tử Ngôn nghi hoặc liếc mắt nhìn anh, nghe giọng điệu của đàn anh Giản Dật cứ như nghĩ rằng cô bận rộn dữ lắm vậy nhỉ.

Thang máy xuống đúng tầng, ba người cùng nhau đi ra ngoài, Tử Ngôn cũng theo sau nói tạm biệt với họ, Giản Dật nhìn cô bảo, “Chạy xe cẩn thận.”

Tề Thành cũng hét một câu, “Em gái chạy xe cẩn thận tí nhé.”

Trái tim Tử Ngôn không nhịn được rung động, nhìn thoáng qua Giản Dật rồi lại nhìn Tề Thành, sau đó bỏ chạy như lửa đốt sau mông, sao cùng một câu nói nhưng cảm giác lại không giống nhau thế này?

Tử Ngôn ơi là Tử Ngôn, mày quả thật…không biết xấu hổ quá mà….

Giản Dật không bỏ qua gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tử Ngôn khi chạy trối chết, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tề Thành, Tề Thành bị anh liếc mắt nhìn cho một cái mà thấy kỳ lạ, tôi khiêu khích hay chọc giận gì cậu rồi.



Khi bên dưới ký túc xá truyền ra tiếng hoan hô cực lớn, thì Tử Ngôn đang ngồi trước máy tính áp dụng phương pháp động não(*), âm nhạc dịu nhẹ trong tai nghe, Tử Ngôn thoải mái dựa vào ghế, linh cảm tụ tập từng chút, từng chút trong đầu, nghĩ đến tình cảnh ban ngày khi được gặp Giản Dật, Ngạn Thanh và Giản Dật dần dần chồng lên nhau, một linh cảm sắp đến, Tử Ngôn cảm giác chỉ một giây sau đó thôi cô sẽ nghĩ ra được cách thức để tẩy trắng cho Ngạn Thanh, ngay giây tiếp theo….

(*)Còn gọi là brainstorm, là phương pháp khi người động não lập danh sách các ý tưởng, thông tin liên quan tập trung vào một vấn đề chính cần giải quyết để rút ra được nhiều giải pháp cơ bản cho nó và hiểu rõ hơn về vấn đề chính

“Tử Ngôn ơi, Tử Ngôn….” Tiểu Ngư chạy đến lắc lư người cô, vô cùng kích động.

Tử Ngôn vội chắp tay xin tha, “Tiểu Ngư, có chuyện gì thì chờ lát nữa hẵng nói, chỉ một tí xíu nữa thôi, cậu đừng quấy rầy tớ, làm ơn, làm phước….”

Tiểu Ngư biết hai ngày này Tử Ngôn đang kẹt văn, nên dù rất muốn kể lại thôi, ngoan ngoãn lùi qua một bên.

Kẹt văn, bí ý, bí văn, kẹt ý, túm lại là đang viết thì bị dừng do không biết thi triển ý tiếp theo thế nào

Tử Ngôn xoay người sang chỗ khác muốn tiếp tục với dòng ý tưởng vừa rồi, cửa ký túc xá lại bị người khác đẩy ra, “Tử Ngôn đâu? Tử Ngôn đâu rồi? Chẳng lẽ cậu không nghe thấy tiếng động lớn như vậy à? Sao lại làm ra vẻ như mọi chuyện không liên quan đến mình thế kia?”

Mấy nữ sinh bên cạnh cũng lục tục nối đuôi nhau đi vào, ý tưởng của Tử Ngôn hoàn toàn bị cắt ngang, không còn sót lại bóng dáng.

Tử Ngôn bất đắc dĩ tháo tai nghe xuống, “Sao vậy?”

Một nhóm líu ríu cùng với những âm thanh bên dưới lầu càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có ai đó gọi tên cô nữa, Tử Ngôn rốt cuộc cũng biết La Thần đang ở dưới lầu tỏ tình với cô, phô trương lẫy lừng, toàn trường đều biết, mỗi mình cô là không biết.

Trước khi Tử Ngôn có ý định làm rõ ràng trước thì đã bị Tiểu Ngư kéo ra ban công nhìn xuống dưới, ngay sân trường trước ký túc xá, La Thần đứng ở chính giữa một hình trái tim được xếp từ những ngọn nến, cầm một cái mic và hét lớn, “Tử Ngôn ơi, anh thích em, Tử Ngôn ơi, anh thích em…..”

Toàn bộ sân chật ních người đến xem náo nhiệt, trên các phòng ký túc xá trong từng cửa sổ cũng có người ló đầu ra hóng chuyện, Tử Ngôn vừa xuất hiện bên ngoài ban công liền có người sáng mắt phát hiện, gọi to một tiếng, “Tử Ngôn ra rồi, ra rồi kìa….”

Ngay lập tức mọi ánh mắt đều nhìn qua, Tử Ngôn sợ đến mức rụt đầu lại ngay, đầu toàn vạch đen, cái tình huống gì thế này, cô và La Thần có quen nhau mấy đâu? Sao tự dưng lại tỏ tình?

Tên mà anh ta gọi là Tử Ngôn hả? Là cô nhỉ…..

“Đi xuống xem sao Tử Ngôn, La Thần à nha, hotboy nổi tiếng, tỏ tình với cậu đó, mau đi xuống xem….” Có một nữ sinh khác rất hưng phấn lôi kéo Tử Ngôn đi xuống dưới ký túc xá.

Tử Ngôn chụp lấy cái thanh sắt trên giường sống chết không đi, “Tớ không đi đâu, nhục mặt lắm….”

“Nhục? Tử Ngôn, đầu cậu úng não à, đó là La Thần ấy, người tình trong lòng biết bao nhiêu người, cậu còn sợ nhục mặt?” Nữ sinh ganh tị phản bác.

Tử Ngôn hừ nhẹ một tiếng, đáng tiếc anh ta không phải người tình trong mộng của cô.

Tiểu Ngư tức giận đuổi người ra khỏi phòng, “Người được tỏ tình là Tử Ngôn chứ không phải mấy bồ, hóng chuyện gì thì đi đi, đi hết đi…”

Những người đã đến hừ một tiếng, tâm không cam lòng không nguyện đi ra ngoài.

Miêu Miêu đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn cô, “Tử Ngôn, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Sao La Thần lại tỏ tình với cậu? Rốt cuộc là cậu có thích anh ta hay không?”

Tử Ngôn nhún vai buông tay, thật sự là cô không hề biết tí gì cả mọi người hiểu không thế.

Bởi vì Tử Ngôn ló đầu ra tí ti, khiến cho tiếng hò hét bên dưới không ngừng tăng lên, tiếng huýt sáo, tiếng reo hò tăng vọt theo từng đợt, từng đợt.

La Thần ôm hoa hồng đứng ở đấy, dù đã qua một lúc lâu rồi mà Tử Ngôn vẫn chưa xuống dưới, nhưng trên mặt anh ta không hề có chút mất kiên nhẫn nào, vẫn duy trì một nụ cười thản nhiên.

Ánh nến hắt lên mặt anh ta tạo nên một vầng sáng mông lung, khiến gương mặt vốn đã đẹp trai đấy càng thêm bắt mắt hơn.

“Ui ui, tôi còn tưởng là ai đang tỏ tình, hóa ra là hotboy của chúng ta cơ à.” Một giọng nói trào phúng vang lên, Cố Hằng vừa bấm điện thoại vừa tách đám người cà lơ phất phơ đi vào.

La Thần nhìn thấy Cố Hằng thì mặt không biến sắc, còn mang theo một ít đắc ý, “Tôi đang tỏ tình với Tử Ngôn, cậu có hứng thú thì có thể ở lại nhìn.”

“Xếp trái tim bằng nến? La Thần, cậu có quê mùa quá không vậy, đây là cảnh tỏ tình của thập niên chín mươi đấy à, cậu quê thật sự đó nha.”

“Quê hay không không quan trọng, hữu dụng là được.” La Thần vẫn không hề tức giận, thoạt nhìn rất giống vẻ quyết tâm chiến thắng.

Cố Hằng cười nhạo hai tiếng, thuận tay lấy đàn ghi ta bên cạnh qua, “Tôi ở đây nhìn cậu cũng nửa tiếng rồi mà còn chưa nhìn thấy bóng dáng cô gái nhà người ta đâu, nên để tôi đến giúp cậu.”

Cố Hằng đạp một chân lên bậc thang, ngón tay tiêu sái khảy hai cái lên dây ghi ta, hát thành lời, “Cô em gái đối diện nhìn qua, nhìn qua đây, nhìn qua đi mà, nơi đây có người tỉnh tò, xin em đừng hờ hững, đừng lờ đi mà….(*)”

“Cô em gái đối diện nhìn qua, nhìn qua đây, nhìn qua đi mà, và đừng sợ hãi trước lời tỏ tình của anh ta, tuy rằng anh này rất xấu, em có thể từ chối mà….(*)”

*Lời bài hát 对面的女孩看过来/ Cô Gái Bên Kia Nhìn Qua Đây của Nhậm Hiền Tề

Cố Hằng vừa hát liền đẩy bầu không khí chung quanh lên đến đỉnh điểm, càng lúc càng có nhiều người vây lại xem, không biết ai đi đầu hô lên một câu, “Tử Ngôn, xuống đi, Tử Ngôn, xuống đi…..”

Nhất thời cả sân trước đều đồng thanh hô lên thật to, “Tử Ngôn, xuống đi, Tử Ngôn, xuống đi…..”

Tiếng la đồng thanh và vang dội ầm ĩ, vang vọng trong toàn bộ Học viện Mỹ thuật.

Khi Giản Dật nhìn thấy video mà Cố Hằng gửi qua thì anh vừa mới tắm xong và đang lau khô tóc, sau khi xem hết cả đoạn video toàn tiếng reo hò, Giản Dật cũng không bày ra biểu cảm gì quá to tát, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Danh sách truyện HOT