*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Vất vả lắm mời dời tâm tư khỏi người Giản Dật, Tử Ngôn lại nhìn La Thần, hít một hơi thật sâu vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, “La Thần, tôi….”
Giản Dật đột nhiên đứng dậy đi đến lần nữa, “Ngại quá, phải cắt ngang một tí.”
Tử Ngôn và La Thần cùng lúc nhìn qua, Giản Dật lại bình tĩnh cởi áo khoác trên người mình ra, sau đó khoác lên trên người Tử Ngôn đang mặc độc mỗi chiếc áo len mỏng, “Trời lạnh, đừng để bị cảm.” sau đó mới nhìn La Thần, “Hai người tiếp đi.”
Giản Dật bình thản quay về chỗ cũ, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.
Chung quanh trầm tĩnh như đi vào chỗ chết, Tử Ngôn thì mơ màng tại chỗ, cái áo khoác trên người tản ra hương sữa tắm, tựa như là thuốc mê, khiến cả người cô nhũn cả ra, cứ như sắp ngất xỉu đến nơi, đàn anh Giản có biết ảnh vừa làm gì không vậy? Bị ma ám rồi sao?
Mười mấy giây sau, trong nhóm hóng hớt có người hít một hơi, “Ơi là trời, tình yêu tứ giác à? Sống lâu mới thấy, sống lâu mới thấy mà.”
Người đang cúi đầu như lơ đãng nhìn qua, ánh mắt chuẩn xác xuyên qua đám đông dính lên trên người vừa nói, tên đó liền thấy lạnh sống lưng, theo bản năng bịt kín mồm lại.
Vẻ mặt La Thần càng không tốt hơn là bao, hiện tại ai nấy đều nhìn ra được, Giản Dật đến để gây chuyện.
“Tử Ngôn, em và anh Giản thân lắm à?” La Thần nhìn cô, “Hai người có quan hệ gì?”
Tử Ngôn cũng theo bản năng nhìn thoáng qua Giản Dật, Giản Dật thì cúi đầu cứ như không có nghe những lời mà La Thần vừa nói.
Trong giọng điệu của La Thần có mang theo sự truy hỏi, khiến cho Tử Ngôn nghe không lọt tai, khó chịu nhíu mày, “La Thần, tôi và anh Giản có quan hệ gì cũng không cần phải khai báo với anh đâu nhỉ?”
Lời Tử Ngôn nói ra càng khiến cho La Thần hiểu lầm hai người họ nhất định có quan hệ gì đó, anh ta lạnh mặt, “Tử Ngôn, không phải em đã nhận chiếc lắc tay pha lê của anh rồi sao? Sao còn dây dưa mờ ám với người khác?”
Tay Giản Dật đang lướt điện thoại phải ngừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu.
“Lắc tay pha lê gì cơ?” Tử Ngôn ngơ ngác.
La Thần nhìn dáng vẻ của Tử Ngôn không giống như đang diễn kịch, trong lòng nảy sinh cảm giác không lành, “Anh đưa một bức thư tình cho một bạn nữ trong phòng em, bảo bạn ấy tặng nó cho em, chẳng lẽ em không nhận được sao?”
Dựa vào năng lực phân tích mạnh mẽ, trong nháy mắt Tử Ngôn liền hiểu ra từng chuyện một, La Thần nhờ người tặng cô một bức thư tình và cái lắc tay, nhưng cô không trả lời lại nên La Thần tưởng cô đồng ý rồi, vì lẽ này mới có một màn tỏ tình ‘long trọng’ như vậy, nhưng sự thật thì cô không hề nhận được thư của anh ta, vậy nên mọi chuyện đều là trời xui đất khiến.
Tiểu Ngư từ nãy đến giờ luôn đứng cạnh cô đột nhiên xấu hổ nói chen vào, “Tử Ngôn, đúng là có người tặng cho cậu một bức thư, tớ đặt nó trên bàn học của cậu đó, nhưng mà tớ lại quên nói với cậu mất, cậu không nhìn thấy nó sao?”
Tử Ngôn bình tĩnh ngoái đầu lại, “Tiểu Ngư, cậu chắc chắn là đã đặt nó trên bàn tớ ư?”
Tiểu Ngư gật đầu, “Đúng vậy…”
Đột nhiên sực nhớ ra, Tiểu Ngư bất chợt ảo não, “Tớ sai rồi…” Bàn học của Miêu Miêu ở gần góc, mấy ngày nay Tử Ngôn đang viết truyện nên bèn đổi chỗ với Miêu Miêu, vùi mình ở trong góc đánh máy, còn cô ấy lại quăng thư tình lên trên bàn sách của Tử Ngôn.
Miêu Miêu gãi đầu, “Bức thư đó…hình như tớ thuận tay nhét vào kệ sách cậu rồi ấy….”
Tiểu Ngư gõ mạnh lên đầu của mình một cái, “Tử Ngôn, cậu chờ nhé, tớ đi tìm cho cậu….” Sau đó giẫm bạch bạch đặng chạy vào ký túc xá.
Tử Ngôn nhìn La Thần, thế này lúng túng quá….
La Thần đương nhiên cũng không nghĩ đến những chuyện này, trong một khoảng thời gian ngắn đứng đực ra đó, vốn dĩ anh ta nắm chắc một trăm phần trăm rồi nên mới dám tỏ tình trắng trợn như vậy, mà bây giờ phát hiện ra một loạt lỗi nhỏ, chung quanh nhiều người ngó xem như vậy, anh ta xuống bậc thang thế nào đây?
Tử Ngôn cũng đau đầu, bây giờ làm cách nào để xong việc được đây?
Nháy mắt hiện trường lúng túng quá chừng, mọi người vây quanh nhưng đứng khá xa nên không nghe rõ câu chuyện của hai người, có điều vẫn không có ý định sẽ rời đi, ngược lại càng đông người đến xem hơn, chỉ đang chờ diễn biến tiếp theo.
Thấy hai người đều đang đứng bất động tại chỗ liền bắt đầu nhao nhao, “Tỏ tình đi, mau tỏ tình đi, La Thần, sợ à…..”
Mấy tràng cười vang lên, không khí ủng hộ lại nóng hơn.
Cũng có người quen biết Giản Dật đánh bạo đùa giỡn, “Anh Giản ơi, anh muốn cướp dâu đúng không, bọn em ủng hộ anh.”
“Đúng vậy, đàn anh ơi cố lên.”
“Đàn anh ơi, mạnh mẽ vùng lên đi.”
Âm thanh ồn ào chung quanh càng thêm lớn, âm lượng chỉ có thể lớn hơn trước chứ không hề kém đi.
Sắc mặt La Thần khó coi đến cực điểm, biết hôm nay tỏ tình có khả năng sẽ thất bại, nhưng mà cũng không thể rời đi như vậy được, nếu không có vùi mặt trong áo hay trong chăn cũng không bớt nhục
Nếu lúc này mà mặt đất có khe, Tử Ngôn nhất định không do dự chui vào ngay.
Vốn muốn thẳng thắn nói rõ ràng với La Thần, bây giờ thì hay rồi, vô duyên vô cớ kéo Giản Dật vào.
Không biết tại sao La Thần gióng trống khua chiêng là thế nhưng cô vẫn bình tĩnh thản nhiên, có thể ứng phó được, nhưng một khi chuyện có liên quan đến Giản Dật là Tử Ngôn cảm thấy rất chột dạ, tâm tư rối loạn.
Giờ khắc này, phảng phất như tên đã trên dây, Tử Ngôn không biết La Thần sẽ xử lý như thế nào, cũng không biết Giản Dật muốn làm gì, hiện tại thứ mà cô muốn làm nhất chính là: chạy trốn.
Trước khi chạy trốn, Tử Ngôn còn bớt chút thời gian bị ma xui quỷ khiến liếc trộm sang Giản Dật, thật sự đúng là bị quỷ mê hồn rồi.
Mà chuyện xấu hổ nữa là, Giản Dật cũng vừa ngẩng đầu lên, thế là ánh mắt ta chạm nhau.
Tử Ngôn sặc, không nghĩ ngợi liền xoay người muốn chạy lên phòng.
“Chờ một lát.” Âm thanh nhẹ nhàng mềm mỏng xuyên qua không gian bay tọt vào tai cô, tựa như mang theo ma lực, làm cứng bước chân của Tử Ngôn, đứng im tại chỗ.
Chầm chậm xoay người lại, Tử Ngôn nhìn Giản Dật, trong ánh mắt mang theo oán giận, đã muốn làm mọi chuyện trở nên đơn giản rồi, đàn anh à, anh muốn gây sự đúng không, vậy được thôi, bây giờ em sẽ để cho mọi chuyện loạn xà ngầu lên luôn.
Giản Dật đi đến bên cạnh Tử Ngôn, nhưng không nhìn cô mà hạ tay trái xuống, nắm chặt lấy cổ tay cô qua lớp áo len một cách rất tự nhiên.
Trái tim Tử Ngôn nháy mắt đập bùm bụp, bên tai không nhịn được ửng hồng, cứ như vừa uống cạn một ly vang đỏ có tác dụng chậm, cả linh hồn cứ như bay bổng.
Giản Dật ngó qua gương mặt đông cứng của La Thần, thản nhiên mở miệng, “Ngại quá, thuận theo ý dân.”
La Thần xanh mặt, “Đàn anh, anh làm vậy có phải vô lý quá không?”
Giản Dật nở một nụ cười, nhưng ý cười lại chẳng chạm đến đáy mắt, “Vậy sao? Vậy trước khi tỏ tình cậu em đây có được dạy là cạy góc tường nhà người ta là không ổn không?” Anh đã cho anh ta đủ thời gian để biết khó mà lui, nếu đối phương không cảm kích thì đừng trách anh.
Trong lòng La Thần hoảng sợ, chẳng lẽ Tử Ngôn thật sự đã quen Giản Dật từ lâu rồi?
Giản Dật rủ mắt nhìn cô nàng đang ngây người trước mắt, “Đi dạo chút nhé?”
Tử Ngôn nhìn đôi mắt như sao trời của anh, mơ mơ màng màng gật đầu.
Khóe miệng Giản Dật gợn lên ý cười nhè nhẹ, nắm tay cô xuyên qua đám đông đi về hướng con đường nhỏ ven cái hồ thông qua trường học.
Quần chúng hóng hớt tự giác nhường đường, để lại La Thần một mặt xanh mét.
Yên lặng vài giây mới có tiếng huýt sáo vang lên, “Ố ồ, đàn anh Giản, cừ ghê.”
“Đàn anh Giản, luận cướp dâu, em chỉ phục mỗi anh.”
“Đàn anh Giản, bội phục, bội phục…..”
Tiểu Ngư thở hổn hển cầm thư tỏ tình chạy xuống lầu, “Tử…Tử Ngôn, thư, thư tình của cậu…..”
Nào còn thân ảnh của Tử Ngôn nữa, Tiểu Ngư sửng sốt, người đâu?
Một bàn tay đưa ra rút lấy thư tình của cô ấy đi, ngó ngó, sau đó quăng lại cho La Thần, nhún vai, “Thấy chưa? Thư còn chưa được mở ra, lấy về đi biết đâu còn được tận dụng lần hai.”
Sắc mặt La Thần muốn khó coi chừng nào là khó coi chừng ấy, oán hận ném hoa hồng lên người Cố Hằng, bonus thêm cái trừng mắt lạnh tanh, lạnh lùng quay mặt rời đi.
Cố Hằng nhún vai thuận tay nhét hoa hồng vào trong tay Tiểu Ngư, sau đó huýt sáo một tiếng rồi hét lên với những người đang vây xem, “Mọi người nghe thấy rồi chứ? Bạn học Tử Ngôn nhà chúng tôi thật sự là hoa đã có chủ, tất cả quỳ xuống đi!”
Khóe miệng Tiểu Ngư giật giật, tên này mở mồm ra là thiếu đạo đức mà!