*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Hôm sau là ngày chủ nhật, Tử Ngôn được nghỉ ngơi, đêm trước Giản Dật đã hứa với cô hôm nay sẽ đến nhà anh, vậy nên mới chín giờ sáng Cố Hằng đã gọi điện thoại đến, “Thì Là, tôi đang đứng dưới lầu chờ cậu, mau mau xuống đi, lạnh muốn chớt, lạnh chết bầm luôn rồi….”
Tử Ngôn vội vàng chuẩn bị xong liền xách ba lô xuống lầu, Cố Hằng quấn một cái khăn choàng và một chiếc áo lông vũ cao cổ, không ngừng dậm chân xoa tay, “Đi mau, đi mau….”
Tử Ngôn đi theo sau cậu ra cổng trường, nhìn quầng thâm dưới mắt cậu mà không khỏi tò mò, “Bản thảo của đàn anh không phải xong từ trước rồi sao? Sao tháng này các cậu lại bận dữ vậy?”
Cố Hằng hình như rất sợ lạnh, dùng khăn quàng cổ che kín hai tai, hà hơi, “Lão đại làm việc rất hay phòng ngừa, vậy nên bản thảo anh ấy cũng chuẩn bị ít nhất là trước hai kỳ, để ngừa chuyện đột xuất xảy ra, vậy nên bây giờ cần vẽ gì thì vẫn phải vẽ nấy thôi.”
“Thế đã có chương tồn, tại sao không giao đúng deadline cho nhà xuất bản, mà phải chờ ba chèo bốn kéo vậy?” Nói đến đây Tử Ngôn lại nhớ đến Trình Văn Tư, không khỏi chẹp miệng, lựa chọn quên đi cái vấn đề nhờ chuyện này cô mới quen được Giản Dật.
Cố Hằng cười khà khà nhìn cô, “Chắc cậu không biết nhỉ, càng khó có được thì giá trị càng cao, nếu mỗi tháng cậu cứ giao nộp bản thảo đúng hạn, thì phàm là một lần sai hạn thôi nhà xuất bản sẽ chửi tắt bếp luôn, còn nếu cậu cứ khất bản thảo ấy à, vậy thì chỉ một lần đúng hạn thôi là nhà xuất bản sẽ đội ơn đội nghĩa cậu rồi.”
Tử Ngôn yên lặng, mỗi lần cô giao bản thảo là phải tìm mọi cách lấy lòng biên tập viên, cầu xin cô ấy thư thả thêm mấy ngày, cô mà đi học Giản Dật ấy à, đừng nói là biên tập cầu cạnh cô, có mà sớm bảo cô biến đi chỗ khác rồi, này gọi là chênh lệch giữa người và người đó!
Hai người đi đến trước cửa nhà Giản Dật, trước khi Cố Hằng kịp nói bậy nói bạ gì thì Tử Ngôn đã lấy chìa khóa nhà ra lay lay trước mặt cậu, Cố Hằng càng cười mờ ám.
Tử Ngôn dùng chìa khóa mở cửa ra, vừa lúc đối diện với Trình Văn Tư đang bưng nước đi đến trước phòng khách.
Trình Văn Tư nhìn thấy Tử Ngôn thì sửng sốt, lại nhìn qua cái chìa khóa mà Tử Ngôn vừa chọt vào trên cửa vẫn chưa được lấy xuống nọ, sắc mặt cô ta càng biến đổi nhiều hơn.
Cố Hằng lách qua người Tử Ngôn đi vào trong, vừa đi đến nhà vệ sinh vừa hét lớn lên, “Lão đại, em hộ tống Tiểu Ngôn Ngôn nhà anh an toàn đến đây rồi này, mau ra khen em đi.”
Tử Ngôn nhìn Trình Văn Tư cười cười, rút cái chìa khóa ra rồi đi vào bên trong.
Trình Văn Tư nghe được những lời mà Cố Hằng nói, vẻ mặt ra chiều khó coi, ánh mắt nhìn Tử Ngôn cũng thay đổi theo.
Tề Thành đang đau khổ vùi đầu sau bàn, nghe thấy Tử Ngôn đến cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Đàn em đến rồi à, rót cho anh ly nước được không?”
Tử Ngôn lấy túi đồ trong tay đưa qua, “Cà phê nóng được không?”
Tề Thành chực trào nước mắt, “Vẫn là em gái biết thương cho đàn anh, không như thằng Giản Dật biến thái kia…..”
Vừa đúng lúc Giản Dật xuất hiện ở bên cửa thư phòng, Tử Ngôn vội vã nháy mắt mấy cái với Tề Thành, Tề Thành nhận được tín hiệu liền cười gượng hai tiếng, dính mình lên bàn im phăng phắc.
Giản Dật bận một bộ đồ ở nhà đơn giản thoải mái, mái tóc có hơi bù xù, nhìn Tử Ngôn và vẫy tay, “Đến đây.”
Tử Ngôn mím môi, sao mà thấy cái động tác này cứ như vẫy cún con vậy đó, có điều cô vẫn không có chút khí khái nào mà cầm cà phê hớn hở chạy đến bên cạnh anh.
Bàn tay ấm áp của Giản Dật xoa xoa gương mặt lạnh của cô, “Lạnh không?”
Tử Ngôn gật đầu, “Cũng ổn, Cố Hằng lạnh hơn em đó.”
“Ừm.” Giản Dật gật đầu, “Cố Hằng khá mảnh mai.”
Tề Thành đang uống cà phê thiếu điều sặc phun hết lên màn hình máy tính bảng.
Tử Ngôn yên lặng nhìn thoáng qua Tề Thành, lại nghĩ đến lần trước Giản Dật từng nói khá là bênh vực người mình, ánh mắt không khỏi hờn tủi, Cố Hằng được cưng chiều quá nha….
Giản Dật hiếm khi không đoán được ý nghĩ của cô, nhíu mày nhận ly cà phê của cô rồi nắm tay cô đi vào trong thư phòng!
Nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, Trình Văn Tư nhìn Tề Thành hỏi, “Đàn anh Giản và Tử Ngôn, bọn họ…”
Tề Thành liếc mắt một cái, trên gương mặt không hề có ý cười, lạnh lùng nói, “Ừm, cô nhìn thấy gì thì đều là thật đó.”
Nét mặt Trình Văn Tư không nén được tia thất vọng.
Tề Thành cúi đầu, trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét.
Vào thư phòng, Tử Ngôn thấy Giản Dật lại chỗ màn hình vẽ, liền nhớ đến chuyện lần trước anh cho cô đọc truyện tranh của mình, Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, “Đàn anh…anh vẽ đến đâu rồi?”
Giản Dật nương theo chút xíu cơn giận nho nhỏ trong ánh mắt cô liền biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, không khỏi cười khẽ thành tiếng, đặt cà phê lên trên bàn, xoay người, vươn tay ra ôm cô vào trong lòng.
Trái tim Tử Ngôn lại không nhịn được đập ‘thình thịch’, cánh tay Giản Dật dọc theo sống lưng của cô lướt lên trên xoa nhẹ mái tóc của cô, rồi lại buông tay ra, Tử Ngôn đỏ mặt.
Giản Dật ngồi lên ghế, ngước mắt nhìn cô, “Anh muốn vẽ thêm một nữ chính ở <>, em xem có thể thiết kế tạo hình giúp anh được không?”
“Nữ chính?” Tử Ngôn kinh ngạc, phản ứng đầu tiên đó là, “Phượng Diên không phải là hòa thượng sao?”
Giản Dật hiếm khi trầm mặc thế này, đứng hình vài giây mới nói, “Phượng Diên là đệ tử nhà tục, theo lẽ thường mà nói thì vẫn có thể kết hôn sinh con.”
Tử Ngôn nhìn anh, thật lâu sau trên gương mặt mới hiện lên nét cười như có như không.
Gương mặt Giản Dật cũng hơi hồng, bưng ly cà phê trên bàn lên hớp một ngụm.
Nụ cười trên mặt Tử Ngôn càng thêm nở rộ, không khỏi thò đầu lại ghé lên trên bàn nhìn anh, kéo dài giọng, “….Đàn anh ơi…..”
Giản Dật cũng đứng dậy chống hai tay lên trên bàn, lần đường hôn lên môi cô, nuốt hết những lời cô muốn nói vào trong, Tử Ngôn ưm ưm một tiếng, cả người không khỏi mềm nhũn, một tay Giản Dật nắm lấy eo cô, khi môi hai người tách ra thì cánh tay ôm eo cô cũng hơi dùng sức, ôm cô từ bên kia bàn qua trước mặt mình.
Đôi tay đè lên đầu vai cô ấn cô ngồi lên trên ghế, hai tay chống giữ hai bên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tử Ngôn khẽ ngửa đầu lên, nhắm mắt lại, hai tay choàng lên cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.
Sau một hồi hôn dài, Giản Dật mới vùi đầu vào hõm cổ cô khẽ thở gấp, Tử Ngôn ôm cổ anh cũng cố bình ổn lại hơi thở không ổn của mình.
Khi hô hấp của hai người đã ổn định, Tử Ngôn mới dán đầu lên vai anh, tầm mắt láo liên một hồi mới lướt qua một quyển tạp chí, bên dưới tạp chí để lộ ra một tờ giấy thu hút ánh mắt của cô, Tử Ngôn không nhịn được phải đẩy Giản Dật ra, duỗi tay cầm lấy tờ giấy đó.
Giản Dật thấy thế, khóe môi lại nhịn không được nở một nụ cười nhạt.
Tử Ngôn quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không cam lòng chút nào, giơ giơ tờ giấy trong tay ra, “Quả nhiên anh đã biết từ lâu rồi.”
Giản Dật cười, “Nghe ý này của đàn em, cũng biết trước là anh biết rồi sao?”
Tử Ngôn khẽ hừ một tiếng, “Anh cố ý để lại cho em nhiều manh mối như thế, nếu em đoán không được thì có phải là ngốc lắm không.” Nào là Tổng biên tập Nghiêm, rồi hành động kỳ lạ trên weibo, tin nhắn weibo, thậm chí trong một lần cô đến giúp anh tưới hoa còn phát hiện ở trong tủ sách của anh có hai cuốn tiểu thuyết của mình nữa cơ.
Vả lại bức vẽ này, đây là bức tranh mà cô vẽ lại Phượng Diên bị biến mất một cách kỳ lạ ở ‘Hương Cơm’ lần nọ, bên dưới góc phải có chữ ký: Thì Là.
“Manh mối? Manh mối gì cơ?” khóe miệng Giản Dật càng cong hơn.
Lần này thì Tử Ngôn hừ mạnh một tiếng, kiêu căng quay mặt đi, “Lừa đảo….”
Giản Dật cúi đầu dán sát mặt cô, giọng nói khàn khàn, “Lừa đảo á, đàn em này, nói xem em bị lừa gì?”
Tử Ngôn mặt đỏ tai hồng, bại trận tại chỗ.
Ánh mắt Giản Dật mang theo ý cười nồng đậm mãi không phai nhạt.
Giản Dật tiếp tục vẽ tranh, Tử Ngôn thì ngồi bên cạnh chống cằm nghĩ xem người con gái thế nào thì mới xứng đôi với Phượng Diên được, tích tắc đã đến giờ cơm trưa.
Trình Văn Tư mua cơm hộp đến, trong lúc vẽ tranh thì Giản Dật luôn giải quyết bữa ăn trong thư phòng, nhưng hôm nay lại hơi bất thường chút, ra ngoài ăn chung với mọi người.
Cố Hằng và Tề Thành có vẻ khá đói bụng nên đang ăn lấy ăn để, Trình Văn Tư thất thần chọt đồ ăn của mình, nhìn có vẻ không muốn ăn uống gì.
Lúc đang ăn cơm thì có người dùng chìa khóa mở cửa ra, tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, người vào nhà có cầm trong tay một xấp văn kiện, gương mặt lạnh như mọi khi.
Tử Ngôn nhận ra cậu ta, đây là người vừa gặp lần đầu đã đuổi cô về, Hứa Viễn.
Mặc dù khi bọn họ tám chuyện trên wechat, Hứa Viễn thỉnh thoảng cũng lộ diện nhưng không nói nhiều, vậy nên Tử Ngôn không quen gì cậu ta lắm.
Cố Hằng và Tề Thành vẫn đang ăn cơm, ánh mắt Hứa Viễn dừng trên gương mặt Tử Ngôn độ ba giây liền quay sang Giản Dật gật gật đầu, lấy một tờ giấy trong xấp văn kiện trên tay đưa cho Giản Dật, “Đây là thông tin IP mà anh bảo em kiểm tra.”
Giản Dật không nhận, “Kết quả thế nào?”
Hứa Viễn ngồi xuống bên cạnh Cố Hằng, thuận tay cầm một đôi đũa gắp một miếng thịt trong chén của cậu lên cho vào mồm, Cố Hằng hung dữ trừng cậu ta một cái, dùng tư thế nhanh như chớp cướp lấy miếng thịt trong chén Tề Thành, rồi nhanh chóng ôm chén cơm chạy đến ghế sô pha ăn tiếp.
Hứa Viễn lấy một phần cơm trên bàn ra, vừa ăn vừa nói, “Cái IP này được hiển thị địa điểm trải rộng rất nhiều nơi, qua kiểm tra xác nhận thì đây hẳn là tài khoản seeder chuyên nghiệp do ai đó mua, trong số đó có một IP đặc biệt nổi bật hẳn lên dẫn đến địa chỉ của thành phố chúng ta. Sau khi xác minh thì IP này rất giống với ID của một vị tác giả nào đó trên Tấn Giang có tên “Như Ngã Sở Tư”.”
Ban đầu Tử Ngôn còn không biết bọn họ đang nói về cái gì, nghe đến Tấn Giang thì không nhịn được ngẩng đầu lên, Hứa Viễn nhìn Tử Ngôn hỏi, “Cậu đã từng đắc tội với ‘Như Ngã Sở Tư’ không?”
Bấy giờ Tử Ngôn mới biết họ đang nói về chuyện cô bị bôi nhọ trên Tấn Giang, không khỏi lắc đầu, “Không có thì phải, tôi chưa từng dính dáng đến các tác giả khác bao giờ.”
Hứa Viễn lơ đãng liếc nhìn Trình Văn Tư một cái, sắc mặt cô ta đã trắng bệch, bàn tay đang siết lấy đôi đũa cũng trắng bệch.
Tử Ngôn nhìn Giản Dật, cắn đũa trong miệng nói, “Vậy là, anh đang giúp em điều tra về chuyện trên mạng à? Vậy người tặng quà đứng đầu bảng cho em, Nhất Thanh kia là anh đó sao?”
Giản Dật chưa trả lời thì Tử Ngôn đã hít mũi, “500 tệ, là 500 tệ đó nha, miễn cưỡng chia cho Tấn Giang một nửa, sau này anh có thể tặng tiền trực tiếp cho em mà, em không chê đâu.”
Giản Dật nở nụ cười, lấy ví tiền trong túi ra đưa cho cô, “Không mấy cho em hết nhé?”
Tử Ngôn cười gượng đẩy tay anh về lại, cô chỉ đùa một tí chơi thôi hiểu không hả.
Thái dương Hứa Viễn co giật, “Mấy người chú ý đến chuyện quan trọng hộ cái được không vậy?”