*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Buổi tối trước khi về ký túc xá, Tử Ngôn lên quầy thu ngân dọn lại đồ.
“Tiểu Ngư, cậu có nhìn thấy bức vẽ của tớ không?”
Rõ ràng là đặt trên truyện tranh mà, đâu mất rồi?” Tử Ngôn tìm khắp bàn thu ngân mấy lần liền, vẫn không nhìn thấy bức vẽ trước đó của mình.
“Vẽ gì? Không phải là bức vẽ người chết máu chảy thành sông trên quầy thu ngân đấy chứ?” Tiểu Ngư mang ba lô đi đến, vẻ mặt ghét bỏ.
Tử Ngôn nhướng mày, “Cái gì mà người chết, đó chỉ là một người ngã vào vũng máu thôi mà.”
“Thôi mà?” Tiểu Ngư rùng mình một cái, “Tử Ngôn à, khẩu vị cậu nặng đô quá.”
Tử Ngôn bị cô ấy chọc cười, chỉ là cô rảnh rỗi không làm gì, bèn mô tả lại một cảnh tượng trong <> mà thôi, đó là án tử đầu tiên mà Phượng Diên gặp được, trong một phong cảnh rất đẹp, một tên đàn ông bị cắt cổ chết bên bờ sông, Phượng Diên đứng giữa vũng máu, áo đen tóc đen, gió nhè nhẹ phất qua mái tóc hắn, lộ ra một góc nghiêng, chừng đó đủ khiến trái tim Tử Ngôn năm đó nhảy dựng.
Vậy nên mới nói, sắc đẹp hại người, chỉ ngắm thôi cũng được xem như món ăn tinh thần rồi.
Vốn dĩ Tử Ngôn định cưỡng chế mình quên đi chút chuyện nhỏ này, chỉ là thứ sáu này, Tiểu Ngư phải đến công ty hoạt hình – truyện tranh Thất Nhiễm phỏng vấn, làm cho Tử Ngôn nhớ đến chuyện ngày hôm đó, không khỏi có chút cảm giác bực bội.
Tuy rằng Tiểu Ngư bảo muốn mặc quyến rũ, nhưng cuối cùng cũng không dám đặt cược, cô ấy mang một cái áo sơ mi trắng, cùng một chiếc váy có sắc màu trẻ trung, Tử Ngôn cảm nhận sâu sắc rằng lý do cô ấy muốn mặc thế này là để loại bỏ tính phóng khoáng và giản dị mà cô ấy đã nói.
Công ty hoạt hình – truyện tranh Thất Nhiễm cách đại học bọn cô không xa, qua hai trạm xe buýt là tới, cũng cách ‘Hương Cơm’ chừng một con phố.
Khi đến dưới lầu Thất Nhiễm, hàng hiên đầy người đang đứng.
Tiểu Ngư giật nhẹ tay Tử Ngôn, “Hình như đều là sinh viên Học viện Mỹ thuật chúng ta, phần lớn đều là năm tư.”
Hoạt hình – truyện tranh Thất Nhiễm nổi tiếng trong trường như vậy, đã thế còn có chiêu bài mang tên Giản Dật, không muốn nổi cũng khó.
Trong lúc người khác chuẩn bị thì hai người đến khu chờ, Tiểu Ngư lại thăm hỏi Tử Ngôn, “Cậu có muốn phỏng vấn luôn không? Cơ hội khó có được đó nha, làm gì có chỗ thực tập nào mà tốt hơn ở đây được nữa chứ?”
Tử Ngôn vẫn lắc đầu, vô cùng kiên định, “Không cần.”
Tiểu Ngư hận rèn sắt không thành thép.
Tiểu Ngư đi vào phỏng vấn, Tử Ngôn ở bên ngoài chờ, lấy trong túi ra quyển <> đọc, đột nhiên thấy nữ sinh bên cạnh hét lên, không khỏi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Giản Dật mặc tây trang đen từ văn phòng đi ra, ngang qua phòng chờ, dọc theo đường hành lang đi đến, không chỉ có những tiếng la hét mà còn có vô vàn các biểu cảm ngại ngùng.
Mắt thấy anh sắp đi đến, Tử Ngôn vội vã vùi đầu vào quyển truyện, còn thuận tay che một bên sườn mặt mình lại, tim đập bùm bùm.
Cho đến khi ngẩng đầu lên thì Giản Dật đã đi vào trong phòng, Tử Ngôn khe khẽ thở ra một hơi, xấu hổ quá đi.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Ngư liền đi ra với gương mặt đen thui, đôi giày năm tấc cũng dẫm cộc cộc trên sàn, Tử Ngôn vội đón người, “Sao thế?”
Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt ai oán, “Cậu có biết người phỏng vấn là ai không?”
“Ai?” trong lòng Tử Ngôn có một tia dự cảm bất an, bình thường vào lúc này, tình tiết trong các loại tiểu thuyết ngôn tình máu chó login thì, chắc không phải là….
“Chính là cái tên mà tớ kể là giành gà chiên muối tiêu của tớ ấy.”
Quả nhiên, là Giày thể thao trắng, Tử Ngôn đỡ trán, nhìn dáng vẻ của Tiểu Ngư thì kết quả phỏng vấn hẳn là không lý tưởng mấy, xem ra cái thù này kết hơi bị lớn rồi.
“Cậu nói xem cậu ta còn chưa tốt nghiệp nữa, sao có thể là người phỏng vấn chứ?” Tiểu Ngư nghĩ trăm lần vẫn không ra.
Hành động của Tiểu Ngư rất nhanh, sau khi về ký túc xá, dạo một vòng ký túc xá đã hỏi thăm ra được ‘cuộc đời và sự tích’ của Giày thể thao trắng, Giày thể thao trắng tên là Cố Hằng, cậu ta cũng thuộc chuyên ngành hoạt hình – truyện tranh, giống bọn Tử Ngôn, năm nay năm tư, trước kia Giản Dật thành lập câu lạc bộ hoạt hình – truyện tranh, đội trưởng câu lạc bộ đó không phải Giản Dật, mà là Cố Hằng, từ năm hai Cố Hằng đã đi theo Giản Dật, vậy nên có thể nói chính là cánh tay phải đắc lực của công ty Giản Dật, có thể làm người phỏng vấn đó là việc danh chính ngôn thuận.
Tiểu Ngư buồn bã tột độ, gục lên trên giường, “Thôi rồi, Tử Ngôn ơi, chắc chắn là tớ rớt phỏng vấn rồi, sau này tớ vẫn phải cầm mâm ở Hương Cơm đến chết luôn mất.”
“Chắc là không thể nào đâu, cậu ta hẳn sẽ không lấy công báo thù tư đâu…” Tử Ngôn nghĩ đến chuyện lần trước Giày thể thao trắng hãm hại cô, cảm thấy câu an ủi này sao mà vô vọng quá.
Thứ bảy, Tử Ngôn vùi mình ở thư viện nguyên một buổi sáng, đánh chữ đến hoa mắt váng đầu, đứng dậy duỗi eo, thu dọn notebook xong thì rời thư viện.
Vừa ra đến tầng một liền bị một người chặn đường, “Tử Ngôn…”
Tử Ngôn ngẩng đầu lên, là La Thần.
“Xin chào, có chuyện gì sao?” Tử Ngôn có hơi buồn bực.
“Anh ở đối diện em đi đến, em không nhìn thấy anh sao?” La Thần cũng bức bối, cô nhìn thẳng về hướng anh ta, thiếu chút nữa là đi lướt qua rồi, trước đó cô nói là không quen biết anh ta thì có thể bỏ qua đi, bây giờ cũng xem như đã từng có tiếp xúc rồi, mắt nhìn thẳng cũng chỉ lướt qua, ngay cả chào hỏi cũng không có, chẳng phải là có hơi bất lịch sự à?
Tử Ngôn vừa mới đánh máy xong, đầu óc còn đang quay trong cốt truyện, căn bản là không có tinh lực đi quan sát chung quanh, hơn nữa cô và anh ta thật sự không thân có được không hả? Tử Ngôn thật ra rất ghét việc làm quen người khác.
“Ngại quá, quả thật tôi không thấy anh, đi trước nhé, chào anh.” Tử Ngôn hơi gật gật đầu, cầm theo notebook muốn vòng qua người anh ta.
La Thần đi lên trước chặn người cô lại, “Tử Ngôn này, có phải em ghét anh lắm không?”
Trong lòng Tử Ngôn sâu lắng thở ra một hơi, hiện tại cô rất đói, chỉ muốn nhanh chóng được ăn cơm, lại bị người này năm lần bảy lượt cản trở, nói mấy chuyện vô vị nhạt nhẽo, quả thật khiến cô có hơi tức giận rồi.
“Thật ra, chúng ta không mấy quen biết mà?” Đôi mắt trong trẻo của Tử Ngôn nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt rất ư vô tội.
La Thần lặng lẽ nhìn cô chừng hai giây, nở nụ cười dịu dàng, mới tránh đường, “Em đi đi.”
Tử Ngôn khẽ gật đầu, sau đó rời đi rất tiêu sái không thèm quay đầu lại.
La Thần nhìn theo bóng cô, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Tử Ngôn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm cả người, rời khỏi thư viện thì mang theo tâm trạng vui vẻ đi đến căng tin, được chừng hai bước lại dừng lại, bên đường trước tòa nhà văn phòng cách đó không xa, chủ nhiệm đang nói chuyện với một người.
Áo len xám nhạt, quần jean lam đơn giản, sườn mặt xinh đẹp lạnh lùng, Tử Ngôn cảm giác hơi huyền ảo, Giản Dật ư? Anh ấy đã tốt nghiệp rồi, sao còn xuất hiện ở trường học?
Nơi này chỉ có một con đường này là gần nhất để đi đến căng tin, còn nếu không muốn đi đường này, thì phải quay đầu đi từ một hướng khác, mà nếu như thế thì phải đi thêm mười lăm phút nữa, Tử Ngôn hôm nay không chạy xe đạp, nên đương nhiên cô không muốn chọn đường vòng xa hơn.
Có hai sinh viên đi lướt qua, còn cố tình ngoái đầu lại để nhìn Giản Dật, rồi khẽ nói nhỏ.
Tử Ngôn nghĩ là đi lướt qua bên cạnh anh thế này cũng không tệ lắm, nói gì thì hai người cũng không quá quen thuộc, cô cứ thẳng mắt đi lướt qua, anh chắc không có phản ứng gì đâu?
Có điều vì mấy câu nói bậy của Giày thể thao trắng, người chính trực không sợ bóng tà ác, cô chưa từng có ý nghĩ quá trớn với anh, tại sao phải chột dạ chứ?
Có điều ở trường hợp bình thường, khi hai người đối mặt trên đường, lấy tính cách lạnh lùng của đàn anh Giản ra mà nói, chắc là anh ấy sẽ không có phản ứng gì đâu.
Nghĩ vậy nên Tử Ngôn cho mình thêm dũng khí, bạn học Tử Ngôn, fighting, fighting, cố lên, cố lên!!!
Ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng đi qua thôi….
Đương nhiên đây là Tử Ngôn nghĩ thế, Tử Ngôn ôm notebook, cúi đầu, gắng hết mình giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, vội vã chui phía sau chủ nhiệm đi qua, chỉ kém nước chạy lên luôn.
Thật vất vả mới đi lướt qua, Tử Ngôn vỗ vỗ ngực thở phào một hơi, khóe miệng nhếch lên, ra khỏi ‘Hương Cơm’, chỉ sợ là đàn anh Giản Dật còn không biết cô là ai.
“Vị bạn học này…” Phía sau là một giọng nói quen tai, lúc này Tử Ngôn nào có tâm tình quan tâm chung quanh, nên không quay đầu lại.
“Bạn Tử Ngôn…” Lần này thì gọi tên cô, Tử Ngôn dừng lại xoay người.
Đôi tay Giản Dật đút trong túi quần jean, chậm rãi đi về hướng cô, ánh mặt trời xuyên qua hàng lá cây ở phía sau rọi lên người anh, chung quanh anh như được mạ lên một vầng sáng vàng nhạt, gương mặt anh thì hoàn mỹ, còn Tử Ngôn đứng nơi đó, trong đầu chỉ có bốn chữ, thực sắc tính dã(*).
(*) “Thực, sắc, tính dã”, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.