*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Sau khi Giản Dật tắm xong, theo lẽ thường thì sẽ mở máy tính lên vào giao diện Tấn Giang, click vào bookmark lưu trữ tiểu thuyết <<Ám Dạ>>.
Anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết trên web cả, từ trước đến nay chỉ đọc sách, anh từng đọc qua hai cuốn tiểu thuyết mà mẹ anh mang về, <<Ánh sáng>> và <<Kẻ mù>>, tuy rằng tiểu thuyết này thiên về nữ vì đều có nhân vật chính là nữ, nhưng lại không đề cập đến tình yêu nam nữ, dù có cũng sẽ rất mơ hồ, mà các vụ án trong truyện cũng khá xuất sắc, sức tưởng tượng tương đối phong phú, anh vẫn luôn cho rằng tác giả Thì Là này là một người đàn ông.
Tuy nhiên dạo gần đây mới phát hiện hình như không phải thế, hóa ra là một tác giả khá nổi ở Tấn Giang, không phải chỉ viết một thể loại, tiểu thuyết trinh thám này chỉ là một phần nhỏ thôi, hơn nữa cũng không phải là bộ truyện ăn khách nhất của cô.
Chương mới nhất vừa mua, đọc xong, khóe môi Giản Dật không tự giác được khẽ cong cong lên, quay lại chương lúc cô chủ nhà hàng mất tích vài ngày trước, Giản Dật tựa lưng vào ghế ngồi, đuôi mày khóe mắt đều mang cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, miệng khẽ nhếch, thì ra là thế.
Lại mở chương mới nhất ra, Giản Dật tặng cho cô năm quả Ngư Lôi(*), cũng bình luận một câu: ngày thường tác giả nhất định là một người rất giỏi quan sát.
(*) Ngư Lôi: là quà mà độc giả tặng cho tác giả, 1 Ngư Lôi=100 tệ (~370.000VND)
Khi Tử Ngôn nhìn thấy năm Ngư Lôi này thì có hơi kinh hãi, năm Ngư Lôi là năm trăm tệ, cùng với phần chữ ký ‘Nhất Thanh’ trên avatar, có điều nhìn đến con số này sao cứ có cảm giác khó nói, năm trăm tệ này một nửa cho Tấn Giang, vậy một nửa cho bản thân là hai năm mươi?
250(*), con số gây hoang mang thật.
(*) đồ ngốc, 250, thường dùng chỉ những người khờ khạo.
Tử Ngôn chưa bao giờ trả lời lại bình luận của độc giả, thứ nhất là vì nếu trả lời lại thì sẽ quá nhiều, mỗi lần trả lời là tiêu hao thời gian và tế bào não cực độ, thứ hai, cô muốn duy trì một loại khí chất cao ngạo, lạnh lùng, để người đọc sinh ra một loại ảo giác chỉ đứng từ xa mà xem chứ không thể dâm loạn được.
Thôi được rồi, thật ra là giả vờ cao ngạo, lạnh lùng ấy mà.
Chỉ là người ta đã gửi tặng năm quả Ngư Lôi, cũng không thể không đáp lại gì được, như thế không ổn lắm.
“Ngày thường tác giả nhất định là một người rất giỏi quan sát.”
Những lời này nghe giống như là đang khen cô, nhưng lại mang một cảm giác gì đấy rất kỳ diệu, hơn nữa tên của người này lại còn là ‘Nhất Thanh’, không trả lời lại người ta một câu, thật sự sẽ hơi có lỗi với cái tên Nhất Thanh này.
Viết rồi sửa, sửa lại viết, cuối cùng cho ra tám chữ tinh hoa, “Cảm ơn đã xem, cái tên hay lắm.”
Tử Ngôn trả lời rồi, ‘Nhất Thanh’ này cũng không nhắn lại, nhưng một loạt các độc giả bên dưới hóng chuyện, bèn đẩy top cho câu trả lời của cô lên.
Hoa Nhi kiều diễm: Quả nhiên, đại đại Thì Là có một sự chấp niệm với Nhất Thanh mà, thế mà còn đi trả lời nữa.
Hố cống thoát nước: Quả nhiên vẫn là Nhất Thanh có sức hút lớn, vậy giờ tui cũng đi đổi tên mình thành Nhất Thanh đây.
Vẻ mặt mơ màng: Nhất Thanh là ai? Tình huống gì thế này, ai phổ cập cho tui được không?
Dõng dạc: Kiến thức lầu trên hạn hẹp thật, chuyện đại đại Thì Là yêu thầm nam thần tác giả truyện tranh Nhất Thanh, đã không còn là bí mật nữa rồi.
…..
Trách sao không hơn trời: Đại đại, Nhất Thanh đăng weibo, mau đi share bài đi, em giúp chị @ anh ấy.
Uống nước như trâu: +1
Hoa nở hai mùa: +10086
Phú quý trời ban: + acc chính thức
Trời ơi: Trời ơi, Nhất Thanh có sức hút quá lớn, phải khen
…..
Giản Dật nhìn bình luận mà chau mày, cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại, bên kia vang lên một giọng nói mơ hồ không rõ, “Lão đại à, không cho người ta ngủ hả?”
“Cậu là người tạo tài khoản weibo cho anh đúng không?”
“Đúng rồi, đường đường là đại thần Nhất Thanh mà sao không có weibo được chứ.”
“Gửi tên tài khoản và mật khẩu qua cho anh.”
“Sao đột nhiên anh lại muốn chơi weibo? Không phải anh ghét nhất là mấy cái ứng dụng mạng xã hội sao? Ngay cả wechat cũng không chơi mà?”
“Cho cậu nửa phút gửi qua cho anh.” Giản Dật cúp máy.
Sáng sớm ngày thứ tư, Tử Ngôn dậy sớm, cô bận một bộ váy denim dài ngang chân mà ngày thường ít khi động đến, bên trên là cái áo sơ mi họa tiết hoa nhỏ, cùng một đôi giày đế bằng.
Đã thế còn trang điểm nhẹ, thoa son môi.
Tiểu Ngư nằm trên giường nhìn cô bận rộn một hồi, “Tử Ngôn, hôm nay cậu tính đi đâu thế?”
Tử Ngôn xoay người nhìn cô nở một nụ cười xinh đẹp đắc ý, “Bà cô đây đi đến công ty thực tập.”
“Cái gì cơ?” Tiểu Ngư và Miêu Miêu cùng lúc nhảy dựng trên giường, nhìn cô, “Cậu đi thực tập cho công ty nào? Sao bọn tớ không biết gì thế?”
Tử Ngôn dương dương tự đắc, chớp chớp mắt nhìn các cô ấy, “Đơn vị thực tập của tớ chính là nhà xuất bản tiểu thuyết <<Ám Dạ>> đó.”
Ánh mắt Miêu Miêu lập tức nhếch lên, “Vậy chẳng phải cũng là nhà xuất bản của cuốn truyện tranh <> đó sao?”
Miêu Miêu vừa nói liền bừng tỉnh từ trong cơn mê, Tiểu Ngư cũng bò xuống giường, nỗ lực sờ soạng Tử Ngôn, “Hóa ra, cậu vì Nhất Thanh mà từ bỏ đàn anh Giản của bọn tớ à, Tử Ngôn, thế mà cậu lại không nói với tớ, a a a a a a ….”
Tử Ngôn bị cô ấy lắc đến váng não, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo của Tiểu Ngư, “Thì ngày hôm qua tớ cũng vừa mới nhận được thông báo mà, trước đó tớ không nói là vì không dám chắc chắn.” Trước đó khi cô và biên tập đang bàn luận về chuyện xuất bản cuốn <<Ám Dạ>>, biên tập ngẫu nhiên nhắc đến chuyện nhà xuất bản đang tuyển thực tập sinh, nên cô mới ngay lập tức muốn đến.
“Vậy nên, cậu muốn làm gì?” Miêu Miêu nhìn cô, Tử Ngôn rõ ràng đang có chủ ý gì đấy.
Lần này thì Miêu Miêu đã hiểu lầm Tử Ngôn rồi, thật ra cô không có chủ ý gì cả, chỉ đơn thuần muốn thăm thú nơi xuất bản truyện tranh của Nhất Thanh mà thôi.
Được rồi, thật ra tự bản thân cô cũng muốn xem thử có thể tạo ra cái vận cứt chó gì không, nếu như được gặp nam thần, thì nguyện vọng nhiều năm như thế cũng xem như viên mãn rồi.
Tử Ngôn cười cười, “Mơ ước thì phải có, nhỡ đâu quỷ thì sao.”
Tử Ngôn đoán rằng có thể mình sẽ gặp được vận may cứt chó, nhưng lại không nghĩ rằng vận cứt chó này lại đến nhanh như vậy, còn rất dữ dội nữa.
Đến nhà xuất bản được ba ngày, bỗng nhiên đi ngang qua nhóm truyện tranh nào đó, nghe thấy chủ biên tập mắng người ở đó, nghe thấy, là một biên tập viên nào đó đến nhà Nhất Thanh giục bản thảo lại bất lực quay về, hơn nữa toàn bộ ban biên tập không một ai bằng lòng đến nhà Nhất Thanh giục bản thảo nữa.
Tử Ngôn đứng bên cửa, trong lòng có trăm cái vuốt cào vào lòng, Nhất Thanh kìa, Nhất Thanh đó, nam thần của cô đấy, vậy mà có người lại không muốn đi giục bản thảo ư? Còn làm vẻ tránh như tránh rết nữa?
“Không phải là cách vách có một thực tập sinh vừa đến sao? Mấy gương mặt cũ đều không vào được cửa, không bằng để cho người mới đi thử đi?” Có người đề nghị.
Mọi người chỉ vừa liếc nhìn cô một cái, rồi rất sung sướng giao ngay nhiệm vụ này cho cô.
Tổng biên tập trong nửa giờ nhắc nhở hai việc, chuyện thứ nhất đó là nói tổng biên tập của cô cho cô qua đây.
Còn chuyện thứ hai, cũng là mất thời gian nhất, đó là nói rõ ràng về tính gian khổ của nhiệm vụ này một cách kỹ càng và tỉ mỉ, tất cả những gì mà tổng biên tập nói chỉ có một ý chính, đó là đáp ứng mọi yêu cầu mà Nhất Thanh đưa ra, chăm sóc Nhất Thanh và nhóm của anh ấy trong việc ăn uống, ngủ nghỉ, thậm chí là mọi yêu cầu vô lý của bọn họ để có thể thúc giục và mang bản thảo về.
Nghe tổng biên tập nói xong, Tử Ngôn tỉ mỉ phân tích lại phản ứng của mọi người trong nhóm truyện tranh, phỏng đoán Nhất Thanh, người này nhất định rất khó đối phó, tài sai bảo đủ khiến cho nhóm hối truyện phải biến sắc, vậy nên Tử Ngôn cần phải tính toán cho thật kỹ.
Chỉ là ngẫm đi ngẫm lại, khi mình vào trong nhà xuất bản này vốn cũng chính là mèo mù vớ phải cá rán rồi, bị sa thải thì sa thải thôi, cô cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nghĩ như vậy, Tử Ngôn lại thấy vui vẻ, lấy bông ra dặm dặm lại lớp phấn, gặp nam thần cũng không thể quá lôi thôi được.
Tử Ngôn ngồi xe buýt đi đến địa chỉ khu nhà mà tổng biên tập gửi cho cô, hóa ra cách ‘Hương Cơm’ không quá xa, qua một cái đường cái lớn chính là công ty hoạt hình truyện tranh Thất Nhiễm nơi Tiểu Ngư thực tập, hóa ra nam thần của cô lại cách cô gần đến thế, ấy vậy mà cô chẳng hề hay biết.
Chờ thang máy đi lên, đứng ở cạnh cửa, Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, rồi ấn chuông cửa.
Trong tiếng chuông, Tử Ngôn lẳng lặng thấp thỏm chờ, trong phòng có tiếng người đi ra, sau đó cửa được mở he hé, trái tim Tử Ngôn phảng phất như muốn nhảy tung ra, thấp thỏm và bất an, nội tâm thì quay cuồng, cả người phảng phất như đang trên chín tầng mây.