Lọc Truyện

Thiên Đường Không Lối Thoát - Mộng Phù Hoa (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Mấy người đang làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cô Lâm, mời mọi người đi ngay lập tức." Người đàn ông mặc tây trang màu đen lạnh lùng đáp lại.

Lâm Trung Quân quan sát người đàn ông kia một lượt, sau đó ông nhìn về phía Cao Trọng Đại với vẻ đầy nghỉ hoặc, dường như đang hỏi người này là ai?

Mà sắc mặt của Cao Trọng Đại lúc này lại càng thêm u ám, cánh tay ôm lấy Lâm Ngọc Hà bất giác siết chặt hơn, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện khác hẳn với người anh ta mới vừa nhìn thấy.

Trong mắt anh ta, Lâm Minh Châu lạnh lùng như vậy, cũng không thích tiếp xúc với những người khác giới, ai mà ngờ chỉ trong vòng một ngày lại có hai người đàn ông ra mặt vì cô ta, hóa ra nhiều năm qua cô ta đều cố diễn kịch cho mình xem, đúng là một người phụ nữ lẳng lơ thành tính.

Trân Phúc cũng mặc kệ những người này nghĩ gì, cậu ta tới đây chỉ có một mục đích duy nhất là chăm sóc cho Lâm Minh Châu, không để cho cô chịu bất kỳ sự quấy rầy nào cả: "Nếu mấy người không đi thì tôi chỉ còn cách gọi bảo vệ đến dẫn đi thôi.”

Nói xong cậu ta bấm bấm vào điện thoại.

Lâm Trung Quân cũng là một nhân vật có máu mặt ở Đà Nẵng, cho tới nay chưa từng có ai uy hiếp ông ta thẳng mặt đến như vậy, cho nên lúc này ông ta cũng nổi điên: "Mày là cái thá gì, ngay cả tao mà cũng dám uy hiếp, có tin tao không cho mày sống ở Đà Nẵng này nữa không?”

Trần Phúc cất điện thoại đi, không buồn để ý đến ông ta:

"Xin cứ tự nhiên.” Lâm Trung Quân tức giận đến xanh m nay tao sẽ cho mày biết tao có thể làm gì!”

'Được lắm, hôm

Lâm Ngọc Hà không muốn làm lớn chuyện bây giờ, nó có thể ảnh hưởng đến hình tượng của mình và tương lai phát triển, thế là cô ta nhẹ nhàng mở miệng: "Bố ơi, thôi đi, dù sao cũng là bạn của chị, bố làm vậy thì chị sẽ không vui."

Lâm Ngọc Hà không nhắc đến còn may, vừa nhắc đến chuyện người đàn ông này đối nghịch với ông là vì Lâm Minh Châu, cơn giận trong lòng ông ta càng tăng vọt: "Lâm Minh Châu, mày xem xem mày kết bạn bậy bạ gì thế hả, không có mắt

nhìn à. Mày không thể học tập Ngọc Hà được hay sao, để cho. †ao đừng nhọc lòng vậy nữa.”

Lâm Minh Châu lại thấy hơi buồn cười: "Tôi không biết đấy, từ khi nào mà một kẻ thứ ba không biết xấu hổ cũng trở thành tấm gương đáng để học hỏi rồi?"

Tống Bảo Ngọc nghe thấy mấy câu nói chói tai như vậy thì không nhịn được bảo vệ cho con gái thân yêu, bà ta nói: "Con đừng có nói gì mà kẻ thứ ba khó nghe như vậy, Ngọc Hà nhà chúng ta và Trọng Đại tình nguyện đến với nhau, chẳng qua nó để ý đến cảm nhận của người làm chị là con nên mới phải nhẫn nhịn, con đừng có được thế, không chịu buông tha cho người ta như vậy."

Lâm Minh Châu lại càng thấy châm chọc, ánh mắt cô nhìn về phía Tống Bảo Ngọc càng thêm phiền chán hơn: "Rốt cuộc là ai không tha ai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tôi cũng không rảnh phí lời với mấy người, đi nhanh đi."

Sao Tống Bảo Ngọc có thể chịu được thái độ của Lâm Minh Châu như vậy, bà ta đang định khóc lóc kể lể với Lâm Trung Quân thì đã thấy có mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đi vào: "Xin lỗi, mời mấy người đi cho, đừng quấy rầy bệnh nhân VỊP của chúng tôi nghỉ ngơi.”

"Đùa gì thế hả, tôi là doanh nghiệp tài trợ lớn nhất cho bệnh. viện của mấy người, ngay cả viện trưởng này cũng không dám nói với tôi đâu, mấy người chỉ là bảo vệ mà còn dám đuổi tôi, không muốn làm việc nữa phải không?" Ánh mắt sắc bén của Lâm Trung Quân cảnh cáo họ.

Mấy nhân viên bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng họ nghĩ thầm, không dám cứ ra tay như vậy.

Nhưng Trần Phúc lại cảm thấy chút ít tài trợ của công ty đá quý nhà họ Lâm mà cũng dám lấy ra để nói, mình nên nhắc nhở cho bọn họ một chút: "Xin lỗi, ở bệnh viện này là do tổng giám đốc của chúng tôi quyết định."

Dứt lời, đội trưởng đội bảo vệ dẫn đầu lập tức nhớ tới thông báo của viện trưởng trước khi họ tới đây, nhất định phải nghe theo bất cứ sắp xếp nào của người đàn ông vừa mới lên tiếng đó, nếu không đừng nói là mất việc, ngay cả việc tiếp tục sinh sống ở Đà Nẵng cũng khó khăn nữa là: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đuổi họ ra ngoài."

Các nhân viên bảo vệ nghe đội trưởng nói vậy thì không sợ gì nữa: "Vâng, đội trưởng.”

Lâm Ngọc Hà vừa thấy mấy người kia xông tới, cô ta hoảng hốt vội vàng nép cơ thể mềm mại của mình vào người Cao Trọng Đại: "Anh Đại, em sợ... A... Bụng em, đau quá..."

Đôi mắt của Cao Trọng Đại chan chứa nỗi đau lòng, anh ta ôm chặt lấy bờ vai run run của cô ta, dịu dàng nói: "Ngọc Hà đừng sợ, có anh Đại ở đây, họ không dám làm gì em đâu.”

Mặc dù là nói vậy, nhưng đối mặt với mấy tên bảo vệ cao to, Cao Trọng Đại cũng không dám lấy cứng chọi với cứng, hơn nữa anh ta còn lo đứa bé trong bụng Lâm Ngọc Hà xảy ra bất trắc gì: "Bác trai, bác gái, chúng ta không cần phải đối đầu với mấy người như vậy, sức khỏe của Ngọc Hà mới là quan trọng, đưa cô ấy về phòng trước thì hơn."

Lâm Trung Quân và Tống Bảo Ngọc cảm thấy Cao Trọng Đại nói vậy cũng có lý, họ đều là người có thân phận, không cần thiết phải xảy ra tranh chấp với mấy bảo vệ này: "Cháu nói không sai, Trọng Đại, chúng ta đi.” Cao Trọng Đại quay đầu, gương mặt tuấn tú âm trầm, vẻ thất vọng và chán ghét rõ ràng nhìn về phía Lâm Minh Châu lúc, sau đó mới khom người ôm Lâm Ngọc Hà yếu ớt vào lòng mình, tức tối đi ra khỏi phòng bệnh. Lâm Trung Quân và Tống Bảo Ngọc cũng theo sát phía sau

Trân Phúc thấy mấy người cản trở đều đi hết, cậu ta mới đóng cửa phòng bệnh lại

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT