Chương 37: Tàn Nhẫn. Chơi Với Anh Đến Cùng
Cố Nhược Hy đem thẻ ngân hàng có năm triệu giao cho bác sĩ phụ trách, Lý Hàng liền sắp xếp cuộc phẫu thuật.
Lý Hàng giao thẻ cho viện trưởng Lý, ông ta bỏ nó vào ngăn tủ rồi khóa lại, bảo Lý Hàng ra ngoài. Sau đó ông ta đi qua đi lại trong phòng làm việc. Lục Nghệ Thần để bên bệnh viện phụ trách toàn bộ chỉ phí phẫu thuật, tức đã bao gồm cả tiền thù lao cho người hiến thận. Ông ta lén gọi điện cho Kỳ Thiếu Cần báo rằng Cố Nhược Hy đã góp đủ tiền, vậy mà anh ta lại đột nhiên nói với ông ta rằng người hiến thận thay đổi ý định, không đồng ý hiến thận nữa. Hiện tại đã có tiền nhưng lại thiếu thận, làm sao để tiến hành phẫu thuật đây?
Viện trưởng Lý vô cùng sầu não, dù có đập phá phòng làm việc vẫn không nghĩ ra phương pháp.
Đến giờ tan học, Cố Nhược Hy thu thập sách vở chuẩn bị về bệnh viện thăm mẹ. Trong phòng học rất ồn ào, mọi người đều thảo luận rầm rộ về việc đính hôn giữa Kỳ Thiếu Cần và Tô Nhã khiến cô không thể ôn tập.
Cố Nhược Hy cũng đã xem tin tức trên điện thoại, cô nhận ra người phụ nữ xinh đẹp đính hôn với Kỳ Thiếu Cẩn chính là người ngồi ăn sáng với Lục Nghệ Thần vào hôm đó. Cô không ngốc nên có thể nhìn ra được quan hệ giữa Tô Nhã và Lục Nghệ Thần không hề bình thường chứ không chỉ là ái muội như giới báo chí đã nói. Tô Nhã đã đính hôn với người đàn ông khác thì chắc rằng Lục Nghệ Thần cũng biết khó mà lui.
Cô lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ dư thừa, Lục Nghệ Thần chả có quan hệ gì với cô, sau này cô không nên nghĩ về anh nữa.
Tô Đình Đình và mấy người bạn cười rất vui vẻ, bởi vì Tô Nhã là chị hai của cô ta: “Tại sao hôm nay Lâm Hâm lại không đi học nhỉ?”
Nữ sinh ở kế bên lập tức phụ họa: “Cô ta đâu còn mặt mũi đến trường nữa. Một tiếng anh Thiếu Cần, hai tiếng anh Thiếu Cần, gọi đến thân mật như vậy. Người ta không biết còn tưởng hai người họ đang quen nhau. Có Kỳ thiếu chống lưng nên cô ta luôn vềnh cái đuôi lên. Bây giờ Kỳ thiếu phải đính hôn rồi thì trốn vào một góc nào đó để khóc lóc thôi.”
Đột nhiên trong phòng học ồn ào vang lên một tiếng hét.
Cố Nhược Hy còn chưa kịp phản ứng đã bị một xô nước lạnh để lên từ đầu cô. Cả người cô lập tức ướt nhẹp. Cô quay đầu nhìn người gây sự, Lâm Hâm ném chiếc xông rỗng trên tay đi mà nhìn cô bằng ánh mắt căm hận.
“Cố Nhược Hy, hai mẹ con cô đều vô sỉ như nhau. Cô dụ dỗ bạn trai của tôi, còn mẹ cô thì vì tiền mà xông ra trước đầu xem của mẹ tôi để gạt tiền! Trên đời này sao lại có hai mẹ con đáng xấu hỗ như cô vậy? Mẹ cô làm tiểu tam, cô cũng đi làm tiểu tam! Hôm nay chỉ là mở đầu thôi, sau này…”
Lâm Hâm còn chưa nói hết câu thì im bặt tại chỗ.
Cố Nhược Hy cầm thùng rác trong phòng học lên, trực tiếp hất lên bộ đồ đắt tiền trên người Lâm Hâm.
“AI”
Trong phòng học lại vang lên một trận kinh hô, mọi người đều vây lại xem náo nhiệt.
“Đây chỉ là mở đầu thôi! Từ nay về sau, tôi sẽ không sợ cô nữa!” Cô Nhược Hy vứt thùng rác qua một bên, không chút sợ sệt trừng mắt nhìn Lâm Hâm. Cô cũng trừng mắt về kẻ đang phía cửa phòng học xem kịch hay – Kỳ Thiếu Cần.
Lâm Hâm giận đến mức hoa dung thát sắc, giậm chân hét lớn: “Cố Nhược Hy! Cô muốn chết thật rồi!”
Lâm Hâm xông tới đánh Cố Nhược Hy nhưng cô cũng không đứng im chịu trận. Với sức lực của một người trải qua lao động như cô, vài ba cái đã đẩy ngã một thiên kim tiểu thư yếu đuối như Lâm Hâm.
Trong phòng học dấy lên một trận ồn ào. Trông sự việc tiếp tục phát triển sẽ trở nên nghiêm trọng, làm ảnh hưởng đến mặt mũi của bọn con dòng cháu giống kia, hai nữ sinh chơi thân với Lâm Hâm liền xông lên giáo huấn Cố Nhược Hy. Nhìn thấy Cố Nhược Hy bị ba người nữ sinh vây đánh dần mát thế, lớp học liền im lặng hẳn đi. Mọi người đều lần lượt né ra một chút, sợ sẽ bị liên lụy.
Lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện, người kia bắt lấy cổ tay của Lâm Hâm, ngăn cảm cô ta xuống tay với Cố Nhược Hy.
Lâm Hâm ngạc nhiên quay đầu, không ngờ người sau lưng lại là Kỳ Thiếu Cần. Hiện tại trên người cô ta đều chật vật không thôi, cô ta mắt mặt muốn chết. Bỗng cô ta khóc oà lên, giống như một đứa trẻ đi lạc tìm thấy người nhà, lớn tiếng hét lên: “Anh Thiếu Cần! Cô ta ăn hiếp em! Anh giúp em trị tội cô ta đi!”
Tầm mắt của Kỳ Thiếu Cần từ từ di chuyển đến Cố Nhược Hy – người cũng đang toàn thân chật vật. Ánh mắt của anh ta âm u nhưng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có một tảng mây đen không thể xua đi. Anh ta chậm rãi mở miệng, giọng nói nghe không ra đang vui hay giận.
“Cố Nhược Hy, cô càng ngày càng lợi hại rồi đấy.”
Cố Nhược Hy lau nước trên mặt, không chút e sợ ngẳắng đầu trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Cần. Cô không nói gì càng chứng tỏ cho lời tuyên chiến chắc nịch. Dưới ánh mắt chán ghét của cô, anh ta bỗng cười khôi hài. Anh ta tiến một bước đến gần Cố Nhược Hy, thân hình cao lớn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Cố Nhược Hy của hiện tại đã không còn sợ Kỳ Thiếu Cần nữa, cô càng không lùi bước trước sự chèn ép của anh.
“Cố Nhược Hy, trò chơi này càng ngày càng thú vị rồi.” Kỳ Thiếu Cần cố tình kéo dài chữ sau, mang theo sự tàn nhẫn muốn nghiền nát Cố Nhược Hy.
Những người xung quanh xem náo nhiệt đều đông cứng người trước khí thế đáng sợ của Kỳ Thiếu Cần, vô thức mà lùi về sau rồi rời khỏi hiện trường. Lâm Hâm ngạo mạn và sảng khoái vênh mặt, cô ta còn nhìn sang Tô Đình Đình với cặp mắt kiêu căng để nói cho cô ta biết “cho dù Kỳ Thiếu Cẩn và Tô Nhã có đính hôn thì anh ấy vẫn để tâm đến cô ta”. Tố Đình Đình tức đến hừ lạnh một tiếng nhưng lập tức lại mỉm cười, cô ta kéo theo bạn bè rời khỏi phòng học sau đó đứng ở ngoài gửi đoạn phim mà Cố Nhược Hy bị Lâm Hâm đánh cho Kiều Mộc Phong.
“Anh Thiếu Cẳn! Cô ta ăn hiếp em! Anh giúp em trị tội cô ta đi!”
Tầm mắt của Kỳ Thiếu Cần từ từ di chuyển đến Cố Nhược Hy – người cũng đang toàn thân chật vật. Ánh mắt của anh ta âm u nhưng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có một tảng mây đen không thể xua đi. Anh ta chậm rãi mở miệng, giọng nói nghe không ra đang vui hay giận.
“Cố Nhược Hy, cô càng ngày càng lợi hại rồi đấy.”
Cố Nhược Hy lau nước trên mặt, không chút e sợ ngắng đầu trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Cần. Cô không nói gì càng chứng tỏ cho lời tuyên chiến chắc nịch. Dưới ánh mắt chán ghét của cô, anh ta bỗng cười khôi hài. Anh ta tiến một bước đến gần Cố Nhược Hy, thân hình cao lớn khiến người ta sợ hãi.