Chương 84:
Nhưng Lục Nghệ Thần lại không hề rung động, ánh mắt hờ hững không chút dao động, giống như là cao tăng nhìn rõ hồng trần. Lâm Hâm yêu điệu xinh đẹp ở trước mặt anh lại chỉ như một hạt bụi.
Lâm Hâm tức đến nghiền răng nghiền lợi, nhưng nụ cười trên mặt vẫn xinh đẹp chuẩn mực: “Em là bạn học của Có Nhược Hy, để em đưa cậu ấy về nhà vậy.”
Lục Nghệ Thần hờ hững liếc cô ta một cái. Có Nhược Hy ở trong lòng vẫn không buông tay. Sắc mặt vui giận không rõ nhìn thẳng vào những ống kính đang chĩa vào anh, đột nhiên hơi hé môi, âm thanh bình tĩnh, không chút dao động nhưng lại khiến đám người sợ hãi.
“Từ nay về sau, Cố Nhược Hy chính là người phụ nữ của Lục Nghệ Thần tôi. Tôi không cho phép có người nào nói một câu khiến cô ấy khó chịu nữa. Nếu không…”
Âm thanh của anh từ từ dừng lại, sắc mặt lạnh lẽo toàn là sương giá: “Tôi không thể đảm bảo, sẽ làm ra chuyện phạm pháp.”
Đám đông yên lặng lại, ngay cả thế giới như mắt đi âm thanh, như một thành phố chết.
Chưa được hai giây, đám đông kinh hô ồn ào, ánh mắt hâm mộ giống như nhìn thấy người đàn ông tuyệt vời thâm tình nhất thế giới vậy.
“Lời tỏ tình thâm tình quá…”
Đám đông giơ điện thoại lên, điên cuồng mà chụp ảnh Lục Nghệ Thần. Hiện trường hoàn toàn mát khống ché.
Đám vệ sĩ xông lên, tách đám đông ra. Lục Nghệ Thần ôm Cố Nhược Hy bước lớn rời đi.
Lâm Hâm ở trong đám người điên cuồng giống như một tên hề bị lãng quên. Nụ cười trên mặt lúc nãy cứng đờ.
Ngấc mắt lên nhìn Lục Nghệ Thần phía xa, cắn chặt đôi môi đỏ. Không hiểu được một Cố Nhược Hy không đẹp bằng nửa cô ta sao lại có thể giành hết sự nỏi trội. Tất cả đàn ông đều bảo vệ cô! Đối tốt với cô!
Không cam tâm cứ như vậy để Cố Nhược Hy chiếm được hời. Cô ta liền gửi ảnh của Lục Nghệ Thần và Cố Nhược Hy gửi cho Kỳ Thiếu Cần và Kiều Mộc Phong. Cô ta muốn xem thử, ba người đàn ông này có khi nào sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Cố Nhược Hy vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ sau vụ việc, yên lặng cuộn mình lên chiếc ghế da thật trong xe thương vụ. Cô không dám ngẳng đầu lên, không dám động đậy, chỉ sợ nhìn thấy Lục Nghệ Thần ở phía đối diện đang nhìn mình.
Nửa ngày sau, cô mới từ từ thoát ra khỏi sự sợ hãi lúc nãy. Phát hiện anh vẫn còn đang nhìn mình, cúi đầu phát ra âm thanh rất khẽ mà lại lạc lõng và thê lương.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Tôi sẽ không xem là thật.”
Lục Nghệ Thần bắt chéo chân, ánh mắt hờ hững nhìn cô, khế nói.
“Nhưng tôi xem là thật.”
“Hả?” Cố Nhược Hy bỗng ngẳng đầu lên, vừ hay nhìn vào đôi mắt đen không đáy của anh.
Không cẩn thận mà ngã vào trong ánh mắt sâu thẳm đó của anh, giãy dụa rất lâu mới thoát ra được, hoảng loạn cúi đầu.
Cô cảm thầy mình nhất định là nghe nhằm rồi. Xảy ra quá nhiều việc, tai và đầu đều xuất hiện chứng ảo giác. Mệt mỏi mà dựa lên ghế, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát.
Lục Nghệ Thần tháy cô không có phản ứng gì lớn lắm, mà lại nhắm mắt lại ngủ thì đầu mày hơi nhăn lại. Thấy khóe mắt cô còn ngắn nước mắt chưa lau khô, tim khẽ nhói.
Anh lấy thảm đắp lên người cô, và bảo tài xế mở lớn điều hòa trong xe chút.
Cố Nhược Hy không ngờ thật sự ngủ say. Thấy an toàn giống như có anh ở bên cạnh thì bầu trời có sụp xuống cũng sẽ có anh chống đỡ. Không sợ hãi, không lo sợ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Một mảnh yên bình.
Xe đang chạy bình ổn, đột nhiên dừng lại.
Lục Nghệ Thần vội vươn tay ra ôm lấy Cố Nhược Hy, không để cho cô ngã ra ngoài vì xe phanh gấp. Chỉ là một sự chấn động nhẹ, không làm tỉnh giác. Phải mệt đến thé nào thì mới ngủ say như vậy?