Lọc Truyện

Thiên Kiêu Ngạo Thế - Lâm Diệp (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

Chương 177

Một chiếc rương đồng đen, không chỉ khắc dấu trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn, thậm chí ở chỗ mở ra còn khắc dấu một cấm chế linh văn, chỉ là giá trị của rương đồng đen này, cũng gọi là một con số kinh người không cách nào ước lượng được!

Mà lúc này bảo vật phong ấn bên trong rương đồng đen, rốt cuộc là cái gì?

Đáng tiếc, Lâm Diệp không có cách nào mở nó ra, có sự tồn tại của cấm chế linh văn, đừng nói là hắn, dù cho đổi lại là một linh văn đại sư đến đây, nếu không biết được bí ẩn chân chính bên trong cấm chế linh văn, cũng hoàn toàn vô kế khả thi.

“Mà thôi, chờ sau này có cơ hội rồi mở ra cũng không muộn.”

Lâm Diệp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ, khống chế của hắn bây giờ đối với linh văn, chỉ có thể coi là lợi hại hơn so với những người học linh văn khác một chút, nhưng vẫn chưa thể coi là một linh văn sư đạt tiêu chuẩn, chớ nói chi là trở thành linh văn đại sư.

Muốn trở thành một linh văn sư tiêu chuẩn cũng rất đơn giản, tự mình khắc dấu hoàn thành một trận pháp linh văn, thế nhưng trận pháp linh văn cũng không phải dễ dàng khắc dấu như vậy, ít nhất không có tu vi của Linh Cương cảnh, rất khó làm được đến mức này.

Nguyên nhân chính là ở trên sức mạnh của linh lực và linh hồn, linh lực và lực cảm nhận linh hồn của tu giả Chân Võ cảnh hoàn toàn không đủ để dùng sức khắc dấu trận pháp linh văn.

Đương nhiên, đây là nói trên ý nghĩa thông thường, trên đời này vẫn có một vài tình huống đặc biệt tồn tại.

Giống Lâm Diệp biết, Lộc tiên sinh từng nói trong lúc vô tình sau một lần say rượu, năm đó khi ông ta còn là Chân Võ Bát Trọng cảnh, đã có thể thuần thục khắc dấu một bức trận đồ linh văn hoàn chỉnh, trở thành một trong những linh văn sư trẻ tuổi nhất khi đó.

Nếu Lộc tiên sinh có thể làm được, Lâm Diệp tự hỏi chỉ cần mình cố gắng, cũng chắc chắn có thể làm được đến bước này.

Thu lại suy nghĩ lung tung kia, Lâm Diệp lấy chiếc rương đồng đen này ra.

Ầm!

Điều khiến cho hắn giật mình là, chiếc rương đồng đen này lại nặng nề vô cùng, ít nhất nặng vạn cân, vừa mới bị lấy ra, đã mạnh mẽ đập ra một lỗ thủng trên mặt đất!

Thế nhưng càng như vậy, thỉ làm cho Lâm Diệp càng kết luận, bên trong chiếc rương này chắc chắn phong ấn một loại bảo vật nào đó khó lường.

Hắn không chần chờ, dịch chuyển rương đồng đen vào trong nhẫn trữ vật của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, Lân Mã đã khôi phục thể lực, Lâm Diệp phân biệt phương hướng một chút, lại lần nữa gấp rút lên đường.

Dọc theo con đường này cũng không còn gặp phải nguy hiểm phong ba gì nữa, khi đi qua một miệng núi lửa, Lâm Diệp cố ý dừng lại, ném dây đai lưng Tử Ngọc kia vào bên trong dung nham cuồn cuộn.

Lâm Diệp cũng sẽ không mang vật này trên người, thậm chí ngay cả châu báu khảm nạm trên đai lưng Tử Ngọc cũng không động một cái, làm như vậy, cũng là để đề phòng dẫn tới tai hoạ về sau.

Món đồ chơi này tuy quý giá, nhưng dù sao cũng là vật tuỳ thân của Liễu Ngọc Côn, không dám đảm bảo bên trên sẽ không lưu lại một chút khí tức có một không hai, ngộ nhỡ bị thế lực sau lưng Liễu Ngọc Côn phát hiện, đây chắc chắn là hậu hoạ vô cùng.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT