Lọc Truyện

Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh (Bản Dịch - Mới)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Giấy xét nghiệm giống như sấm sét giữa trời quang đánh lên đỉnh đầu cô ta, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.  

 

Bất luận thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận sự thực này.  

 

Mặc dù cô ta là một cô gái vô cùng kiên cường, nhưng lúc này cô ta vẫn rất muốn khóc thật to, chỉ là bên cạnh thiếu một bờ vai rộng lớn cho cô ta dựa vào.  

 

“Cô à, cô không sao chứ, có cần uống cốc nước nghỉ ngơi không?”  

 

Cho đến khi y tá nói chuyện với cô ta, cô ta mới phản ứng lại.  

 

“Không cần đâu, cảm ơn!”  

 

Cô ta nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu với y tá, sau đó một mình đi ra khỏi bệnh viện như hồn xiêu phách lạc.  

 

Ra đến đường phố, Nhâm Tử Huyên nhìn dòng người đi qua đi lại, có cảm giác trống rỗng mất mát.  

 

Cô ta thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cắn răng, lấy điện thoại ra: “Châu Vĩnh Phong à, tôi là Nhâm Tử Huyên, tôi muốn tìm Lưu Minh…”  

 

Lái xe đến khu phía Nam, vẫn còn sớm, Lưu Minh không về thẳng nhà, mà đi về hướng chợ theo trí nhớ.  

 

Hồi nhỏ, việc anh thích nhất là lúc mẹ đón anh tan học về đều đưa mình ra chợ.  

 

Vì mỗi lần đến đây, mẹ sẽ mua cho mình một xâu kẹo hồ lô.  

 

“Ông Hác, cho một xâu kẹo hồ lô!”  

 

Mười năm rồi, ông lão bán kẹo hồ lô không thay đổi gì, hương vị kẹo hồ lô hình như khác rồi, không còn ngon ngọt như trong ấn tượng của mình, dường như thiếu mất vị nào đó, có lẽ là hương vị của nhà, hương vị của hơi ấm.  

 

Lưu Minh đè nén nỗi chua xót trong lòng, vừa nhai kẹo hồ lô vừa đi vào trong chợ.  

 

Trong chợ vẫn ồn ào, chỉ là thiếu rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, có sạp hàng đã rời đi, có sạp hàng thì con nối nghiệp bố.  

 

Lưu Minh vừa chào hỏi những người mình quen biết, vừa chọn một ít rau xanh tươi.  

 

“Cậu là Tiểu Minh phải không, mấy năm không gặp, chớp mắt đã lớn thế này rồi!”  

 

“Đúng thế, trước đây còn đi mua rau cùng mẹ, vẫn là một cậu nhóc mới lớn thôi”.  

 

“Tiểu Minh, mấy năm nay cậu đi đâu?”  

 

Một loạt các ông các bác vây đến kéo Lưu Minh, hỏi thăm đủ chuyện.  

 

Lưu Minh cũng không thấy phiền, mà vô cùng khách sáo chào hỏi họ.  

“Anh Minh, anh về rồi?”  

 

Lúc này một thanh niên mặc tạp dề da, trông cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt vô cùng nho nhã đẩy đám đông đi đến, vừa nhìn thấy Lưu Minh, nét mặt đầy vẻ kích động.  

 

“Cậu là…. Tiểu Thạch Đầu?”  

 

Lưu Minh nhìn thanh niên, hồi lâu sau mới nhớ ra một khuôn mặt non nớt.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT