Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến Thu Nhi rồi trả lời cô bé, nhân tiện nói: “Thu Nhi, lần trước ngươi nói với ta, vị Hiền Vương này có bệnh đúng không? Vừa xong ta nhìn trên thân hắn đắp một tấm thảm, nhất định là che cái bụng kia.”

“Ơ kìa, nương nương, nãy người khám cho hắn thì tốt rồi, y thuật của người cao minh, nói không chừng còn trị được bệnh của hắn.” Thu Nhi vẻ mặt hối hận nói.

Nàng vừa xong sao lại không nghĩ đến đây nhỉ, nghe nói Hiền Vương này thường xuyên đem bản thân khóa lại ở trong Hiền Vương Phủ, trừ khi là đi khám bệnh, chưa bao giờ ra ngoài.

Hôm nay hắn ra ngoài rồi, nhất định là vì khám bệnh.

Nương nương biết y thuật, nếu có thể khám cho hắn thì tốt rồi.

Vân Nhược Linh nói: “Không sao, đợi có cơ hội, ta sẽ giúp hắn xem xem.”

Người ta chưa tìm tới cửa để cầu thầy, nàng chủ động tới cửa, không được tốt cho lắm.

Chỉ chốc lát, Vân Nhược Linh và Thu Nhi đã đến con phố khác càng sầm uất hơn.

Trên đường phố, trừ bán những sản phẩm dùng thường ngày, còn có rất nhiều món ăn dân dã.

Mọi người trong thành lên rừng bắt được rất nhiều gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng, rắn hoang,…, cầm tới trên đường lớn bán.

Vân Nhược Linh nhìn một cái, nói với Thu Nhi: “Những đồ vật này đều là những đồ rất bình thường, không có gì quý hiếm cả, chúng ta đi thôi, đổi một con phố nữa xem sao.”

“Bán vẹt đây, bán vẹt đây, con vẹt này của ta biết nói chuyện, các người muốn nghe không?” Đúng lúc này, Vân Nhược Linh nhìn thấy chỗ góc đường, đứng đó là một người nam tử trung niên tuổi chừng hơn bốn mươi, nam tử với làn da ngăm đen. Dáng vẻ gầy nhom, trên đầu đội nón cói hình tam giác, vừa nhìn nhất định là người nông dân bình dị.

Nàng nhìn hướng đến trong tay hắn ta, chỉ nhìn thấy trong tay hắn là một cái lồng chim, đứng trong là một con vẹt vô cùng đẹp có bộ lông trắng như tuyết, lông mềm mịn, toàn bộ đầu có mũ màu vàng nhạt kim.

Trên mặt con vẹt, mỗi bên có một đốm hình tròn màu đỏ như nhau, nhìn giống như mặt trời lặn, vô cùng thu hút.

Con vẹt này nhìn giống như công chúa vậy, kiêu ngạo cao quý, tương tự như phượng hoàng, là vật phẩm mà trên thế giới rất ít có.

Thu Nhi nhìn thấy một con vẹt màu trắng, ngay tức khắc lôi tay Vân Nhược Linh, vui mừng tiến lên: “Tiểu thư, người xem con vẹt này thật đẹp, đúng là đẹp nhất con phố này, chúng ta có nên mua nó làm quà tặng?”

Con vẹt cao quý này, nhất định là quý hiếm, hoàng thượng nhất định sẽ thích.

Vân Nhược Linh đi đến tiếp cận, tạm thời không nói gì.

Đồng thời, cũng có rất nhiều người bị con vẹt này thu hút đến, mọi người nhộn nhịp vây quanh nam tử, tò mò nhìn và con vẹt trong tay hắn.

Lúc này, người nông dân kia đưa tay ra hiệu cho con vẹt, con vẹt mở miệng nói: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, hoa khai phú quý, như ý cát tường.”

Giọng chim vừa ngớt, đám người nhất thời bất ngờ rồi.

“Trời ơi! Con vẹt này mà cũng biết nói, thật lợi hại!”

“Tôi chỉ nghe qua mấy con khác nói, nói đều là những từ đơn giản, nào giống được con vẹt này nói lưu loát như kia?”

“Đây là thần rồi, ông chủ, con vẹt này bán bao nhiêu tiền vậy? Ta mua về cho tôn tử chơi cũng được.”

“Ta cũng không biết bán bao nhiêu tiền, các người tự đưa ra giá, ai đưa ra giá cao, ta bán cho người đó.” Người đàn ông nông dân thật thà nói.

“Là như vậy à, vậy ta ra một lượng bạc.” Có người nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT