Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Lúc nãy ta bỏ ra 50 lượng là hay rồi, rồi giờ mà đem đi bán cho mấy vị quan lại lớn với giá 150 lượng, ít nhất cũng kiếm lời được 100 lượng.”

Ngay cả khi người nông dân đó nghe những người đó ra giá cũng không hề động lòng. Hắn ta còn thật thà đi cùng với Vân Nhược Linh.

Hắn ta cho rằng vị cô nương này còn đáng tin cậy hơn nhiều so với các người mua khác.

Rất nhanh, Vân Nhược Linh và Thu Nhi tìm thấy một quán Tửu lâu, thuê một gian phòng rồi mời người nông dân vào phòng.

Vân Nhược Linh thấy người nông dân có vẻ như là đói rồi, nên gọi Tiểu nhị đem lên nhiều rượu ngon và đồ ăn chút.

Rượu ngon và đồ ăn đã đặt trên bàn, thoáng ra hương thơm ngào ngạt, vừa đẹp mắt vừa thơm ngon. Trông thôi đã chảy nước dãi rồi.

Nhưng mà hắn ta không dám động đũa. Lỡ mà động đũa rồi ăn mất đồ ăn của người ta thì thật khó để mà thương lượng rồi.

Vân Nhược Linh thấy người nông dân có vẻ muốn ăn nhưng không dám ăn mà nói: “Ta xin tự giới thiệu trước, ta tên Nhược Linh, nàng tên Thu Nhi. Không biết danh tính của đại ca đây là?”

“Ta tên Thiết Trụ, Nhược Linh cô nương, Thu Nhi cô nương, xin chào.” Thiết Trụ lần đầu được tận mắt nhìn thấy hai đại mỹ nhân trong khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt đen kịt đó cũng ửng đỏ lên rồi.

“Xin chào, chúng ta không lòng vòng nữa mà nói thẳng vào vấn đề luôn, nói xong có thể ăn cơm ngon rồi. Con vẹt của ngươi, ngươi bán bao nhiêu tiền?” Vân Nhược Linh hỏi.

Thiết Trụ suy nghĩ một lát, có chút xấu hổ rồi giơ lên hai ngón tay chỉa ra như hình cây kéo trước mặt Vân Nhược Linh nói: “Con số này có được không?”

“Như thế này là bao nhiêu tiền?” Vân Nhược Linh hơi mơ hồ, không hiểu ý của Thiết Trụ.

“Hai....Hai trăm lượng, được không?” Thiết Trụ nói.

Lúc nãy hắn ta nghe đám người đó nói, nếu như mà đem bán đi cho mấy vị quan lại lớn thì có thể bán được 150 lượng.

Nên hắn ta mới ra giá 200 lượng với cô nương này, cũng không tính là tham lam đâu nhỉ?

“Con vẹt này, là ở trên núi mà bị ngươi bắt được đúng không? Trước đây nó không có chủ đúng không?” Vân Nhược Linh muốn xác nhận lại một chút rằng đây có phải là con vẹt của người khác hay không?

Nếu như mà thật như thế, vậy thì khó mà mua lắm.

“Thật mà, ta bắt ở trong khu rừng già sâu trong núi ở đầu làng đấy. Hôm đó ta lên núi tìm trâu rồi đi vào trong núi, kết quả là bị lạc trong núi sâu mất rồi ta phát hiện được con vẹt này sau đó. Lúc đó nó bị nằm ở dưới đất, cánh của nó bị thương nên ta đem nó về nhà, giúp nó băng bó lại vết thương. Cô nương à, thật lòng mà nói, con vẹt này đáng yêu như vậy, ta cũng không nỡ bán nó nhưng mà bệnh tình của mẫu thân ta càng ngày càng nặng. Nhà ta đến cơm còn không có mà ăn thì còn tâm tư nào mà thưởng thức con vẹt này nữa chứ, nên mới muốn bán nó đi rồi xem thử có được giá tốt không, tốt thì ta bán để đem đi chữa bệnh cho mẫu thân.” Thiết Trụ nói.

Vân Nhược Linh nhìn kỹ vết thương của con vẹt, sau khi xác nhận rằng Thiết Trụ từ trên núi nhặt nó về thì nói: “Được rồi, ta muốn con vẹt này của ngươi. Ta ra giá 1 ngàn lượng, ngươi thấy thế nào?”

“Một...một ngàn lượng?” Thiết Trụ nhất thời không tin được mà đứng lên, như thế thì nhiều lắm đấy.

Nó đủ để gia đình hắn ta sống sung túc cả đời.

“Sao thế? Nếu ngươi thấy ít, ta có thể tăng lên tiếp.” Vân Nhược Linh thấy rằng Thiết Trụ này cũng chỉ là người dân làng bình thường thôi. Nếu như cho hắn ta nhiều tiền quá, thì có thể còn gặp phiền toái nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT