Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thu Nhi nói xong, rút từ trong túi ra 10 tờ ngân phiếu ghi 100 lượng ra nói: “Nương nương à, may là hôm nay chúng ta đem nhiều ngân phiếu ra ngoài đó. Nương nương mà ra giá cao hơn tí nữa thì không đủ rồi đấy. Bây giờ nương nương muốn dùng bạc thì trực tiếp lấy tiền ở trong phủ là được rồi. Không ai dám hó hé cả, như vậy là tốt nhất rồi.”

Vân Nhược Linh nói: “Ngươi còn thỏi bạc nào trong người không? Đưa thêm cho Thiết Trụ thêm vài thỏi bạc nữa.”

Thu Nhi nhanh chóng lấy vài thỏi bạc từ trong túi ra.

Vân Nhược Linh nhận lấy ngân phiếu và bạc rồi đưa hết cho Thiết Trụ: “Ngươi cầm lấy số ngân phiếu này đi nhé, và đừng để cho người khác biết trên người ngươi có nhiều tiền đâu đấy. Nếu như có những lúc ngươi cần dùng đến bạc thì cứ đi tới Tiền trang rồi cầm tờ ngân phiếu 100 lượng này đổi thành bạc, như vậy sẽ không ai chú ý đến ngươi đâu. Còn về những thỏi bạc khác, ngươi cứ giữ đó mà có gì dùng khi đi đường.”

Thiết Trụ không ngờ rằng cô nương này lại lương thiện đến thế, hắn ta cảm động rơi nước mắt: “Xin cảm ơn cô nương, ta biết rồi.”

“Không sao, bụng ta cũng đói rồi. Chúng ta bắt đầu ăn thôi.” Vân Nhược Linh nói xong thì cũng nhấc đũa lên rồi cùng với Thu Nhi ăn trước.

Thiết Trụ thấy thế cũng nhanh chóng nhấc đũa lên và ăn.

Trời đất ơi!

Con vẹt này đúng là con chim chiêu tài của hắn ta. Hắn ta không chỉ bán được rất nhiều bạc rồi mà còn được ăn những món sơn hào hải vị mà cậu còn chưa từng được ăn nữa chứ.

Làm hắn ta ăn hết tới 5 bát cơm.

Thế mà con vẹt ở bên cạnh đó nhìn thấy mọi người đều đang ăn cơm, nó cũng chảy nước dãi mà kêu lên: “Ta đói, ta đói, ta muốn ăn cơm!”

Thiết Trụ lấy đũa gắp một miếng thịt lợn kho qua cho nó, nói: “Cô nương à, Tiểu Bạch thích nhất là ăn thịt đó. Nó sống ở nhà ta cũng 1 tháng rồi, xém nữa là nó ăn hết toàn bộ thịt ở trong nhà ta luôn đấy.”

Lúc đó con vẹt dám ăn lén thịt nhà hắn ta, hắn ta còn dùng chổi mà dọa nó. Giờ thì mới biết rằng con vẹt này là con chim chiêu tài của hắn ta rồi.

Giờ mà có ngược về quá khứ, hắn ta nhất định tẩm bổ cho nó.

Vân Nhược Linh thấy thế không nhịn được mà cười, nàng cũng đưa cho Tiểu Bạch vài miếng sườn kho.

Tiểu Bạch này nhận lấy tâm ý tốt của người chủ mới rồi vội vàng vươn miệng ra ăn. Nuốt thịt và sườn xuống bụng, nó vỗ cánh như thể đang rất vui mà nhìn Vân Nhược Linh vậy. Nó đã bị dụ dỗ bởi mấy miếng thịt rồi nên lập tức nhận Vân Nhược Linh làm chủ của nó.

Sau khi ăn no nê, Vân Nhược Linh hỏi Thiết Trụ: “Bình thường ngươi huấn luyện Tiểu Bạch như thế nào?”

Thiết Trụ nói: “Vốn lúc đầu ta không biết nó có thể nói được đâu. Rồi một ngày, nó đột nhiên nói rằng nó đói rồi, nó muốn ăn cơm nên ta mới biết rằng nó có thể nói được. Ta nghe người khác nói rằng con vẹt này sau khi huấn luyện xong là sẽ biết nói nên ta thử huấn luyện nó một chút. Không ngờ nó rất có lanh lợi, mới chỉ thôi đã học được rồi.”

Nói xong, hắn ta đưa hai tay về phía Vân Nhược Linh rồi vỗ tay, nói: “Lúc ta huấn luyện nó, đều là dùng động tác cử chỉ để dạy. Ví dụ ta vỗ tay, nó sẽ nói những câu chúc mừng, cô nương nghe này.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT