Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vân Nhược Linh nhanh chóng dừng tay lại, nói: "Tiểu Bạch, ta dù là chủ nhân của ngươi. Nhưng là ngươi phải cùng ta tạm thời tách ra một thời gian. Ta muốn ngươi thay ta đi làm một chuyện, làm xong sau ta sẽ lại đem ngươi mua về."

Tiểu Bạch dĩ nhiên nghe không hiểu Vân Nhược Linh nói gì, bởi vì câu nói quá phức tạp, quá dài.

Nó chỉ mở một đôi mắt to cao quý, tròn vo khinh thường nhìn Vân Nhược Linh.

Vân Nhược Linh thấy Tiểu Bạch không hiểu những thứ này, không giải thích nữa. Nàng hướng Tiểu Bạch dựng ngón giữa. Tiểu Bạch đột nhiên hai cánh chống eo, giống như phụ nữ đanh đá chửi bới ngoài chợ, nổi giận mắng: "Muốn chết muốn chết, địa chủ phải chết."

Vân Nhược Linh bật cười ha ha: "Ta không phải bảo ngươi nói cái này. Từ giờ trở đi, dựng ngón giữa nghĩa chúng ta phải đổi một chút. Ta dạy ngươi, bây giờ ta dựng lên ngón giữa, ngươi lại kêu "Hoàng thượng băng hà, hoàng hậu băng hà. Hoàng thượng băng hà, hoàng hậu băng hà." đã biết chưa?"

Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn Vân Nhược Linh một cái gân giọng nói: "Phải chết phải chết, địa chủ phải chết."

Vân Nhược Linh nhất thời sửng sốt một chút, xem ra Tiểu Bạch cũng không giống như Thiết Trụ nói thông minh như vậy. Còn cần dạy nhiều một chút.

Nàng không những không chán ghét mà còn kiên nhẫn tiếp tục dạy. Một mặt dạy một bên làm động tác tay, dạy được bốn năm lần sau, Tiểu Bạch rốt cuộc hiểu.

Lần này, Vân Nhược Linh dựng ngón giữa lên. Tiểu Bạch liền nói: "Hoàng thượng băng hà, hoàng hậu băng hà."

Vân Nhược Linh thấy Tiểu Bạch học được khi nàng ra hiệu tay biết phối hợp câu nói. Lại dạy nó một ít hiệu lệnh khác, mới kết thúc việc học.

Tiểu Bạch mới vừa rồi kêu ra tiếng, làm Thu Nhi đang giữ cửa trong lòng run sợ, cả người run rẩy. Vân Nhược Linh vừa kết thúc, cô bé vẻ mặt đầy sợ hãi hỏi: "Nương nương, làm sao người có thể dạy Tiểu Bạch nói như vậy? Lời này đại nghịch bất đạo, nếu Hoàng thượng nghe thấy, là muốn chém đầu."

Vân Nhược Linh bình tĩnh đi ra ngoài: "Phải xem khi Tiểu Bạch nói lời này, khi nó thuộc về người nào."

"Nó không phải thuộc về người sao?" Mặt Thu Nhi ngây ngô hỏi.

"Ta nói qua, ta muốn đem Tiểu Bạch bán cho Tấn vương phi. Thu Nhi, chờ tin tức của ta."

Lúc này, ở trong lồng Tiểu Bạch đột nhiên nhìn thấy thịt nướng của nhà trọ, đột nhiên kêu to: "Ta đói, ta muốn ăn thịt. Ta muốn ăn thịt."

Thanh âm chói tai vừa xuất hiện, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của thực khách tại đại sảnh. Mọi người tò mò cùng hướng các nàng nhìn.

Vân Nhược Linh nhất thời nhìn Thu Nhi một cái: "Ngươi muốn ăn thịt đúng không? Được rồi, vậy thì ta đi mua cho ngươi. Mua một con gà nướng thật to có được hay không?"

Nói xong, nàng vội vàng xách lồng chim chạy ra ngoài.

Nàng không thể để cho người ta thấy, chim là của nàng. Trước khi việc thành công, nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật.

Vì trấn an Tiểu Bạch. Rất nhanh, Vân Nhược Linh trên đường đi mua một con gà nướng. Cùng Thu Nhi tìm một ngõ hẻm không người, xé một chân con gà nướng cho Tiểu Bạch ăn.

Tiểu Bạch vừa nhìn thấy chân gà nướng, lập tức vui sướng kêu lên.

Chờ Tiểu Bạch ăn uống no đủ xong, Vân Nhược Linh nhắc cái lồng chim nói: "Tiểu Bạch, ngươi ăn của ta uống của ta, nhất định phải nghe theo lời ta nói đi làm việc. Đến lúc đó chờ ngươi trở lại bên người ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ngày ngày cho ngươi ăn ngon uống tốt."

Tiểu Bạch nghe không hiểu lời này lắm, nhưng nghe hiểu từ ăn.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT