Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Một hành động trôi chảy, tư thế ngập tràn soái khí, dáng người to cao dung mãnh.

“A! Ngài bị làm sao vậy? Vân Nhược Linh còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể nhỏ nhắn của nàng đã bị Sở Diệp Hàn bế lên ngồi trước mặt hắn. Nàng sợ đến mức hét lên một tiếng, đồng thời sắc mặt đen lại như than: “Ngài thả ta ra, ở đây nhiều người như vậy, ngài làm như thế này còn ra thể thống gì?”

“Bổn vương không thả. Không phải ngươi nói đêm đó không xảy ra chuyện gì sao? Bổn vương hiện tại muốn chứng minh cho mọi người thấy. Đêm nay, nhất định sẽ xảy ra chuyện, sau đó sẽ lưu lại ở Phi Nguyệt Các.” Sở Diệp Hàn nói xong, mạnh mẽ vây quanh thân thể của Vân Nhược Linh, lao về phía trước.

Mục đích của hắn hiện tại chính là chinh phục nữ nhân này.

Khi Mạch Liên, Thu Nhi và những người khác nhìn thấy điều này, tất cả đều thở phào một hơi.

“Vương gia thật mạnh mẽ.” Mạch Liên nhìn bóng lưng của Sở Diệp Hàn, nhàn nhạt chảy nước miếng.

“Vương gia thật đẹp trai.” Thu Nhi lấy cả hai tay che mặt, thốt lên đầy phấn khích.

“Nương nương có vẻ bất đắc dĩ.” Mạch Lan nói.

“Nói nhảm! Vương phi miễn cưỡng ở cùng vương gia, chẳng lẽ còn muốn ở cùng ngươi sao?” Mạch Liên trừng mắt nhìn Mạch Lan, rất tưc giận.

Thu Nhi cũng lạnh lùng nói: “Mạch Lan, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có ý tưởng gì tới vương phi nhà ta. Dù cho người có miễn cưỡng, người cũng là người của vương gia, cùng ngươi không có chút quan hệ nào, nghe rõ chưa?”

Mạch Lan vô tội nâng hai tay, hắn ta chỉ là đang nói thật thôi mà.

Theo cách này, Sở Diệp Hàn trước mặt mọi người, đặt Vân Nhược Linh trên lưng ngựa. Sau khi đến cổng phủ, hắn nhanh chóng xuống ngựa, sau đó ôm nàng vào lòng, bế nàng vào phủ.

Vân Nhược Linh trước đến giờ chưa bao giờ được ôm như thế này, đây chính là tư thế bế công chúa mà nàng trước đây luôn mong muốn.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến người đang ôm nàng lại là người mà nàng ghét cay ghét đắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại.

Khi họ đi ngang qua, những nô tỳ và thị vệ nhìn thấy cảnh này đều cảm thán.

Vương gia và vương phi thân mật như vậy, liệu có phải rằng vương gia đã yêu vương phi rồi hay không?

Tư thế mà vương gia ôm vương phi cũng thật mạnh mẽ!

“Vương gia, tỷ tỷ, hai người về rồi sao?” Lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên.

Vân Nhược Linh ngẩng đầu nhìn, thấy Nam Cung Nguyệt đang đáng thương nhìn về phía bọn họ. Đôi mắt đẹp của nàng ta tràn ngập oán hận cùng thân trọng, nhìn về Sở Diệp Hàn giống như đang khóc, lại giống như đang buộc tội hắn vì sao lại bế nàng.

“Mau thả tôi xuống.” Vân Nhược Linh trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn, lại làm cho tiểu cô nương ghen tị rồi.

Nói xong, nàng lại nhìn Nam Cung Nguyệt cười xấu hổ: “Đừng lo lắng, ta và ngài ấy không có gì cả. Chúng ta chỉ vừa mới quay lại, trùng hợp gặp nhau ở cửa phủ. Đừng hiểu lầm, để ta đi là được rồi.”

Vân Nhược Linh nhanh chóng giải thích. Nếu không, lại khiến cho Nam Cung Nguyệt hiểu lầm rằng nàng và vương gia cùng nhau đi dạo chợ.

“Muội không hiểu lầm đâu, tỷ tỷ, chân tỷ bị gãy hay là sức khỏe không tốt vậy?” Vậy nên vương gia mới ôm nàng về nhà.

Nam Cung Nguyệt không tin rằng Sở Diệp Hàn sẽ ôm Vân Nhược Linh mà không có lý do gì.

Chắc hẳn là Vân Nhược Linh đã giả bộ mình bị thương và nói dối để Sở Diệp Hàn ôm nàng về.

“Ta không sao, sức khỏe của ta rất tốt. Muội yên tâm.” Vân Nhược Linh nói.

Trong tình trạng sức khỏe rất tốt, vậy mà vương gia vẫn ôm nàng.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT