Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vân Nhược Linh chạm tay vào ngân châm gây mê bên trong chiếc túi nhỏ. Nếu tối nay Sở Diệp Hàn dám động đến nàng, nàng cho hắn thử một chút.

Sau khi tắm rửa, ăn uống xong, trăng đã lên cao. Tửu Nhi và các nha hoàn khác hiểu chuyện lui xuống, chỉ lưu lại mình Thu Nhi trông coi, chuẩn bị sẵn sàng theo phân phó của Vương Gia. Nội tâm Vân Nhược Linh vô cùng không tình nguyện, thế nhưng nàng vẫn đi về phía phòng ngủ. Sở Diệp Hàn đã thay một bộ trung y màu xanh nhạt, ngồi ở trên giường.

Tóc hắn đen bóng như tơ lụa, xoã xuống, có ánh bạc nhàn nhạt hiện lên, mùi thơm dễ chịu của dầu tóc tỏa ra bốn phía.

Nhìn thấy Vân Nhược Linh bước đến, đôi mắt đẹp đẽ của hắn quét về phía nàng, đưa tay ra vỗ vỗ vào bên cạnh mình. "Còn không mau tới đây! Ngẩn ra đó làm gì?"

Hắn là mãnh hổ sao?

Tay nàng nắm chặt châm gây mê, hướng Sở Diệp Hàn đi tới, thận trọng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nếu hắn dám động thủ, nàng cũng không tiếc một châm thuốc mê này, đâm hắn đến choáng váng thì thôi.

Sở Diệp Hàn quay lại, ánh mắt thâm thúy nghiên cứu Vân Nhược Linh, ánh mắt kia như muốn xuyên qua, nhìn thấu trong lòng nàng: "Sao vậy? Ngươi rất sợ bổn Vương sao?"

"Đâu có đâu, ta không hề sợ ngài."

Trong lòng nàng thực chột dạ, vì tay nàng vẫn đang cầm châm gây mê.

Nếu không may bị hắn phát hiện, vậy thật thảm.

"Ngươi không sợ bổn Vương, tại sao lại run rẩy đến như vậy?" Sở Diệp Hàn lạnh giọng.

Vân Nhược Linh tranh thủ thời gian ngồi thẳng lên: "Có ư? Ta cảm thấy ta không hề như vậy!"

"Đây là cái gì?" Đột nhiên, Sở Diệp Hàn mạnh mẽ trở tay, bắt lấy tay nàng, đem chiếc châm gây mê lấy ra. Hắn nhìn thấy châm kia thì đen mặt lại. Đây chính là ngân châm lần trước Vân Nhược Linh dùng để gây mê hắn.

"Vân! Nhược! Linh!" Sở Diệp Hàn bỗng dưng nghiến răng, rít ra âm thanh như băng lạnh: "Ngươi lại muốn châm ta một lần nữa?"

Hắn đoạt lấy cây châm, hướng nàng đâm xuống: "Ngươi lại muốn dùng nó đối phó bổn Vương? Châm này dùng như nào? Có phải cứ đâm một nhát, rồi ngươi sẽ không thể nhúc nhích?"

Vân Nhược Linh sợ xanh mặt, từ từ lùi lại phía sau, đồng tử trừng lớn: "Ngài đừng tới đây, không được tới đây. Nếu không ta sẽ hét lên đấy!"

"Bản Vương thực sự muốn xem xem, nếu châm này đâm trên người ngươi sẽ có mùi vị như thế nào. Lúc ngươi dùng châm này đâm ta có phải rất thoải mái hay không? Bản Vương cũng muốn chơi thử một lần!" Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.

Vân Nhược Linh liên tục xua tay, mồ hôi lạnh trên trán chảy đầm đìa: "Ngài hiểu lầm ra rồi, ta không hề muốn dùng châm đâm ngài. Ta chỉ mang châm này bên cạnh phòng thân thôi."

"Ngươi không sợ đâm vào chính mình?" Sở Diệp Hàn càng tiến càng gần Vân Nhược Linh.

Đột nhiên, hắn dùng một tay bắt Vân Nhược Linh lại, tay trái chế trụ thân thể của nàng, tay phải cầm cây ngân châm hướng Nhược Linh đâm tới: "Ngươi nói xem, nếu bản Vương đâm ngân châm này vào gương mặt non mềm này, mặt ngươi liệu có giống như trúng gió không?"

"Đừng mà, ta không cố ý đâu. Lần sau ta không bao giờ như vậy nữa. Sau này, ta cũng không dám đánh lén ngài nữa." Vân Nhược Linh bây giờ đã cảm nhận sâu sắc như nào là lấy đá đập chân mình. Nàng quả là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT