Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Lý Vương Phi nếu không biết đánh nên sớm lui xuống đi để tránh khỏi bị mất mặt trước Sở quốc của ta.” Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng liếc nhìn Vân Nhược Linh, liếc nhìn bằng nửa con mắt.

“Đúng vậy, Lý Vương Phi bây giờ ngươi lui xuống đi thừa nhận mình không biết đánh đàn thì vẫn còn kịp.” Tô Thường Tiếu dùng thanh âm nhẹ nhàng, giọng điệu tốt nói với Vân Nhược Linh.

“Nhược Linh cây đàn này không có dây căn bản chính là làm khó người khác. Con không đánh cũng không sao cả, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách con đâu. Trở về đi.” Thái Hậu nhìn Vân Nhược Linh lo lắng, khuôn mặt yêu thương mà nói.

“Đa tạ Thái Hậu đã quan tâm, xin Thái Hậu an tâm. Ta sẽ đánh đàn. Khúc nhạc đầu tiên tên là Cao Sơn Lưu Thuỷ”. Vân Nhược Linh cười nhẹ với Thái Hậu, ấn nút hộp nhạc trong khi còn chưa chuẩn bị xong.

Đồng thời, nàng nhanh chóng chuyển động tay trên đàn, đôi tay trần mảnh khảnh gõ nhẹ lên cây đàn, đột nhiên từ đàn vang lên một tiếng kinh thiên động địa.

Mọi người sửng sốt trong giây lát, đều nín thở, không thể nào, Lý Vương Phi thật sự có thể chơi được cây đàn không dây này sao?

Chỉ thấy bàn tay của nàng xanh miết, cầm đàn lưu loát sinh động, giai điệu đó như nước lan truyền từ trong khe núi róc rách chạy xuống, như là nắng đông ấm áp, trong lành linh động.

Một lúc sau, giai điệu nhu mị này biến thành một âm thanh lạnh lẽo, có tiếng tấu leng keng của đàn gỗ như một hòn bi rơi xuống đất, phát ra âm thanh thật trong trẻo, như tiếng ngựa phi nhanh thật là rộn ràng và náo nhiệt lay động lòng người.

Ngay khi khúc nhạc được phát ra, tức khắc nghe được lòng người dâng trào, tâm trạng sục sôi, hăng chí.

Thật là một khúc nhạc đặc biệt đẹp.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT