Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Vua của Đông Lâm Quốc thật là ngạo mạng, nếu người của Thiên Thịnh Quốc đã dám đem hộp ngọc đi khắp nơi đánh cược, hống hách không kiên nễ, là vì nhận định không ai có thể mở khóa này. Ta thấy là, Ly Vương Phi căn bản mà nói là không hiểu gì về việc mở khóa, một nữ nhân, tốt nhất vẫn là không nên đánh cược với Ngủ Công Chúa. Một khi thua rồi, thì sẽ mất mặt Sở Quốc thôi.”

Nghe những lời này, Vân Nhược Linh mới biết, chiếc hộp này vậy mà cũng có nhiều chuyện kể đến thế.

Sở Diệp Hàn nghe vậy, ánh mắt lãnh đạm nhìn về hướng Vân Nhược Linh: “Quay lại, Ly Vương Phủ không thiếu Dạ Minh Châu.”

Hắn không muốn để cho Vân Nhược Linh đánh cược với Phong Vũ, thắng cũng không quan trọng, hắn vốn không yêu thích viên Dạ Minh Châu này.

Một khi thua rồi, nàng làm sao thoát được?

Sở Diệp Hàn vừa mở miệng, Phong Vũ lập tức cười vẻ lạnh nhạt nói: “Sao hả? Ly Vương sợ rồi sao? Không dám để Ly Vương Phi cược với bổn công chúa? Sợ thua à?”

Sở Diệp Hàn cười vẻ lạnh lùng: “Trong vương phủ của bổn vương có Dạ Minh Châu, đùa như vậy thật không thích hợp, thân phận tôn quý của Ly Vương Phi, nói cược là ngươi nói, thì nàng phải cược à?”

“Sợ chính là sợ rồi, nói thẳng nhé, tìm cớ để làm gì? Nếu Ly Vương Phi không dám cược, bổn Công Chúa cũng chẳng trách gì đâu, dù sao trong thiên hạ này, người vô dụng rất nhiều, nàng cũng không ngoại lệ.” Phong Vũ cười mỉa mai một cách điên cuồng.

Vân Nhược Linh vừa nghe, tim đập loạn lên vì tức giận, cô nhìn chằm chằm Phong Vũ: “Có phải lúc nãy công chúa đã nói, chỉ cần ta có thể mở hộp, lấy viên Dạ Minh Châu trong hộp ra, thì ta thắng?”

“Phải, sao nào, ngươi dám cược không?” Phong Vũ cười vẻ khinh bỉ.

“Hừm! Chỉ có vậy thôi sao, cược thì cược, thua chẳng qua là một trăm cái dập đầu thôi? Sợ gì chứ, ta cũng muốn để cái trán trên đầu giãn da giãn cốt.” Vân Nhược Linh tức giận trừng lên mắt và nói.

Nhìn thấy Vân Nhược Linh tức giận đến như vậy, Phong Vũ đã biết, nàng do bị kích động, mới ngốc nghếch nhận lời cá cược.

Vậy càng tốt, nàng ta còn sợ rằng Vân Nhược Linh không dám nhận lời, vậy thì sẽ mất vui.

Xem ra, Vân Nhược Linh cũng thật ngốc nhỉ, tùy tiện khiêu khích chút đã mắc bẫy, đây cũng thật ngu muội, hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ta.

Phong Vũ cười đắc ý, Sở Diệp Hàn lại nhìn Vân Nhược Linh một cách sâu xa.

Hắn phát hiện ra, những lời Vân Nhược Linh vừa nói, đã làm Phong Vũ sập bẫy, đưa Phong Vũ chui vào.

Nhìn thấy sự thông minh của nàng, hắn yên tâm rồi.

Lúc này, Hành Nguyên Đế lo lắng nói: “Ly Vương Phi, nếu như ngươi không muốn cược với nàng, thì có thể từ chối, hôm nay ngươi đã thắng một ván, đủ rồi!”

Khó khăn lắm Vân Nhược Linh mới thắng được, thay Sở quốc lấy lại thể diện.

Nếu không may mắn thua rồi, phải dập đầu lạy trước Phong Vũ, vậy thì nàng đến cả việc lấy lại mặt mũi, cũng không có cơ hội rồi.

Dù thế nào thì Sở Quốc vẫn sẽ bị người đời chê cười, nhận lấy tủi nhục.

Ông ta cũng không nghĩ là sẽ mạo hiểm.

Phong Lăng Thiên thấy vậy, lại cười khinh bỉ: “Đến cả Hoàng Đế Bệ Hạ cũng sợ rồi sao, vậy thì thôi đi, Phong Vũ, hai chúng ta không cược với họ nữa, tránh để họ nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, lấy lớn hiếp nhỏ.”

Những lời nói vừa nói ra đó, đã làm cho chúng đại thần của Sở quốc tức giận không nguôi.

Phong Lăng Thiên này quả thật là hung hăng càn quấy, lại dám nói lấy mạnh hiếp yếu, chẳng lẽ Thiên Thành Quốc của hắn là một cường quốc, sở quốc là một nước nhu nhược sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT