Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hắn ngồi ở trong sân, dáng người cao ngất, ngón tay ở trên giây đàn nhẹ nhàng gảy, một khúc nhạc lập tức xuất hiện lượn lờ trôi dạt đến Phi Nguyệt Các.

Lúc này đôi mắt hắn nhắm hờ, thanh nhã không nhiễm bụi trần, giống như một bức họa thủy mặc đẹp đẽ.

"Nương nương, người nghe. Vương gia chúng ta cũng sẽ đánh đàn, hơn nữa còn đàn rất tốt." Thu Nhi nghe được tiếng đàn, vội vàng đứng ở bên tường nhìn lén.

Bọn nha hoàn khác thấy vậy, cũng chạy nhanh lại nhìn xem.

Một đám tiểu nha đầu, rối rít ở góc tường. Thông qua lỗ hổng vuông ở trên tường nhìn qua bên tường bên kia, tất cả đều là khuôn mặt đầy ngưỡng mộ.

Vương gia thật là đẹp trai.

Vân Nhược Linh nghĩ tới đêm qua Sở Diệp Hàn bóp càm nàng, quát nàng cút, rất là tức giận.

Nàng lạnh lùng đi đến, nhìn thấy Sở Diệp Hàn đánh giá, hắn đẹp trai là đẹp trai. Đáng tiếc, không hấp dẫn được nàng,

Hắn tối hôm qua vừa để cho nàng ghét, lại để cho nàng sinh ra cảm giác đau lòng.

Hắn người này có tâm ma, trong lòng luôn bị chuyện xưa dằn vặt, cho nên mới khó chịu thống khổ như vậy.

Có câu nói không hiểu người khổ, chớ khuyên người độ lượng. Cho nên nàng cũng không hy vọng xa vời hắn tha thứ cho Vân gia, càng không khuyên hắn quên những thù hận đó.

Nàng chỉ hy vọng hắn có thể từ trong thống khổ đi ra, mới có thể có một cuộc sống tươi đẹp.

"Nương nương, Nguyệt Trắc phi đến rồi." Lúc này, Thu Nhi nói.

Nam Cung Nguyệt đến?

Vân Nhược Linh cảm thấy tò mò, cũng đi đến đứng ở bên tường, nhìn qua.

"Vương gia, ta đã về." Nam Cung Nguyệt dẫn theo Đàm Nhi, dáng đi nhẹ nhành yểu điệu đi đến, đi nhanh hơn về phía Sở Diệp Hàn. Dáng người mềm mại như không có xương, thật giống như có một trận gió cũng có thể đem nàng ta thổi ngã.

Sở Diệp Hàn nâng mắt nhìn qua, thấy Nam Cung Nguyệt quần áo ăn mặc rất mỏng, thân hình gầy yếu. Nếu như là trước kia, hắn đã sớm đứng dậy, đem áo ngoài của hắn đưa cho nàng ta khoác.

Hơn nữa sẽ nhẹ giọng gọi nàng ta một tiếng Nguyệt Nhi.

Nhưng hôm nay, hắn ngồi ở chỗ đó lạnh nhạt, nói: "Trở lại thì tốt."

"Vương gia, đây là ta mang từ chỗ nương tới đồ tết, là phụ mẫu ta đặc biệt vì chàng chuẩn bị. Không biết chàng có thích hay không." Nam Cung Nguyệt chỉ hạ nhân nâng tới hai cái nan tre đan thành hộp quà.

"Kêu bọn họ đem tới phòng bếp đi." Sở Diệp Hàn trầm giọng nói.

Nói xong, lại tiếp tục đánh đàn.

"Vương gia, chàng có phải hay không còn đang giận ta? Ta kiểm điểm rất lâu, đã biết lỗi rồi. Chàng có thể cho thêm ta một cơ hội tha thứ ta không?" Nam Cung Nguyệt vừa nói, khuôn mặt đầy nước mắt đi về phía trước.

Vân Nhược Linh không khỏi cảm thấy động lòng, thật có thể nói khóc là có thể khóc, thật là lợi hại.

Nếu ở hiện đại, kỹ thuật diễn như này, đây chính là cấp bậc ảnh hậu.

Ở chỗ này, thật là không phát huy được tài năng.

"Bổn vương không có trách nàng. Những chuyện kia đã qua, nàng đừng để ở trong lòng." Sở Diệp Hàn đánh đàn, nhàn nhạt nói.

"Có thật không? Vương gia, cám ơn chàng." Nam Cung Nguyệt nói xong, đột nhiên người ngã một cái, cả người ngã vào trong ngực Sở Diệp Hàn.

"Trời ơi!" Thu Nhi các cô ấy lập tức khẽ hô một tiếng.

Tửu Nhi vội vàng che miệng Thu Nhi: "Nhỏ giọng một chút, không sợ bị Vương gia nghe thấy à."

Vân Nhược Linh cũng kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy Nam Cung Nguyệt cơ thể kiều mỵ, giống không xương mềm mại dựa vào Sở Diệp Hàn trong ngực. Bức tranh này thật là đẹp.

Phụ nữ mềm mại như vậy, người đàn ông nào nhịn được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT