Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nam Cung Nguyệt kinh ngạc một chút, nàng ta vội vàng nói: "Vương gia, ta ăn sáng rồi. Có chuyện gì sao?"

"Bổn vương cho là nàng chưa ăn sáng, cho nên cơ thể mới mềm xuống. Ăn rồi thì tốt." Sở Diệp Hàn nói.

Nam Cung Nguyệt sửng sốt một chút, nàng ta lặng lẽ nhìn Sở Diệp Hàn một cái. Chẳng lẽ hắn không nhìn ra, là nàng mới vừa rồi đang quyến rũ hắn sao?

Nàng ta nghĩ chắc chắn là Vương gia không cảm giác được tình ý của nàng, cho nên mới như vậy.

Nàng ta đi đến, lập tức rúc vào trong ngực hắn: "Vương gia, tối hôm qua ta không có ở trong phủ. Không có cùng chàng ngủ chung, ta gặp ác mộng. Ta thật là nhớ chàng, cho nên sáng sớm lập tức trở về.”

Thấy Nam Cung Nguyệt tựa sát tới, Sở Diệp Hàn chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác xa lạ, loại cảm giác này khiến hắn không thoải mái.

Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, tay ở trên người nàng ta không một tiếng động mà dời đi: "Nàng lâu lắm về nhà một chuyến, làm sao không ở trong nhà thêm mấy ngày?"

"Ta nhớ chàng, không có chàng ở bên người, ta không ngủ được." Nam Cung Nguyệt vừa nói, hốc mắt lại ướt át, hai tay nàng ta giống như con bạch tuộc, ôm chặc lấy Sở Diệp Hàn.

"Nàng làm gì thế!" Sở Diệp Hàn đột nhiên quát lạnh một tiếng, một tay đem Nam Cung Nguyệt đẩy ra.

Cái đẩy này, lập tức làm cho Nam Cung Nguyệt lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Nàng ta vừa đứng vững, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hắn: "Vương gia, Chàng làm sao có thể?"

Hắn vì sao phải hung hãn đem nàng ta đẩy ra. Chẳng lẽ hắn lại chán ghét mà vứt bỏ nàng ta đến nước này sao?

Nàng ta thật là không dám tin tưởng.

Sở Diệp Hàn lúc này mới phát hiện, động tác của hắn vừa rồi quá nặng.

Hắn cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, ta còn có việc. Nàng đi về trước đi."

"Vương gia, chẳng lẽ chàng ghét ta như vậy sao? Chàng rõ ràng nói rằng yêu ta. Tại sao chàng lại đối với ta như vậy? Ta chỉ là muốn tới gần chàng, chẳng lẽ chàng đã chán ghét ta đến trình độ này sao?" Nam Cung Nguyệt nước mắt lập tức rơi xuống.

Nàng ta dùng khuôn mặt thất vọng nhìn Sở Diệp Hàn, nhìn đến là điềm đạm đáng yêu.

Sở Diệp Hàn nghe được nàng ta nói, liếc về phía Phi Nguyệt các, vẻ mặt biến đổi một chút: "Nguyệt nhi, ta nói ta có công vụ bề bộn, nàng đi về trước, ta có thời gian rảnh sẽ đến thăm nàng."

"Ta không, ta không muốn trở về căn phòng trống đó. Ta cũng không chịu được nữa sự lạnh nhạt của chàng. Chàng thay lòng, đã yêu tỷ tỷ rồi, cho nên mới không nghĩ tới dể ta muốn tới gần chàng có đúng hay không? Chàng rõ ràng đã đáp ứng ta, sẽ cho ta một đứa bé, chàng tại sao nói không giữ lời. Luôn dùng lý do còn công vụ phải làm để lừa dối ta? Chàng nếu cưới ta, vì cái gì không trách nhiệm với ta, muốn cho ta phòng đơn gối chiếc? Ta yêu chàng như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy chàng ở hôm tuyết rơi đầy trời, đã quyết định vì chàng có thể buông tha tất cả, chàng tại sao không thể nhìn ta nhiều hơn một chút." Nam Cung Nguyệt hai mắt ngấn lệ nói ra nỗi lòng.

Nghe đến hôm tuyết rơi, Sở Diệp Hàn trái tim như thắt lại.

Đêm đó hắn uống say, Mạch Liên, Mạch Lan bọn họ có việc bận. Hắn một mình đi tửu lầu, uống say ngã ở trong tuyết, là Nam Cung Nguyệt đi xe ngựa qua, phát hiện hắn, cũng cứu hắn.

Hắn nợ nàng một cái ân cứu mạng, nếu không hắn sẽ chết rét ở nơi đó.

Nghĩ tới chuyện này, nàng làm chuyện sai lầm gì, hắn cũng có thể tha thứ.

Bởi vì hắn không muốn làm đàn ông vong ân phụ nghĩa.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT