Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Được, huynh không sợ, huynh lợi hại, thế nhưng hai tay của huynh, tại sao lại đang run lên trên chân ta?” Phong Khanh Dương nói xong, buồn cười nhìn Mạch Liên.

Mạch Liên bỗng dưng cúi đầu, mới phát hiện hai tay mình thế mà đang đặt trên đùi Phong Khánh Dương, nhấn chặt hai đùi của hắn ta, lại còn run lên.

Trời ạ!

Hắn ta còn tưởng rằng hai tay mình đang đặt trên đùi mình.

Hắn ta nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt bối rối: “Thật ngại quá, ta đặt sai, thế nhưng ta tin là huynh cũng không để ý, tin tưởng huynh nên ta mới đặt lên đùi huynh.”

Phong Khánh Dương dùng ánh mắt nhìn thiểu năng để nhìn Mạch Liên, hắn ta dùng quạt gõ lên đầu Mạch Liên, lại dùng chất giọng quan tâm trẻ thiểu năng mà nói: “Ta phát hiện, huynh có phải thích nam nhân không? Gần đây ánh mắt huynh nhìn ta là lạ, vừa rồi còn kéo tay ta, bây giờ lại đụng chạm ta, huynh có phải cố ý tiếp cận ta không? Nhưng mà xin lỗi, ta chỉ thích nữ nhân!”

Mạch Liên nghe xong, tức đến tái mặt, một tay hắn đẩy Phong Khánh Dương ra, ghét bỏ mà nói: “Huynh nói bậy, ông đây cũng chỉ thích nữ nhân được không? Tự luyến cuồng! Mặt dày!”

Nói xong, hắn ta vuốt vuốt tay mình, vì hai tay hắn đã bị Phong Khánh Dương làm cho nổi đầy da gà.

Phong Khánh Dương buồn cười nói: “Có thích hay không thì chỉ có huynh biết, đừng có ngại, thích nam nhân cũng không phải là bệnh, không cần tự ti, huynh yên tâm, chúng ta là huynh đệ của huynh, sẽ không chế giễu huynh đâu.”

“Huynh muốn chết phải không Lão Phong? Huynh còn nói như thế nữa, cẩn thận ông đây cắt lưỡi huynh.” Mạch Liên nói, tức đến mức thở dốc, muốn đến cắt lưỡi Phong Khánh Dương.

Kết quả là, Phong Khánh Dương một thân áo trắng lướt trốn đi nhẹ nhàng, lại lóe lên một chút, dáng người tiêu sái tự do vọt đến trên tường cao, trên trời lại đang treo một vầng trăng sáng, bóng dáng tiêu sái của hắn ta, dường như phản chiếu vào trong ánh trăng, tạo nên một loại cảnh đẹp đặc biệt.

Hắn ta nhìn Mạch Liên, khóe môi khẽ cười nhẹ, cặp mắt hoa đào sáng rực lấp lánh, lại còn phong tao lắc lắc cây quạt lớn chừng bàn tay, đạp lên ánh trăng, vừa đi vừa nói: “Mạch Liên, huynh đừng tức giận, nếu không ta sẽ cho là huynh chột dạ. Yên tâm, thích nam nhân không phải là bệnh, không cần phẫn nội, thế nhưng là ta sẽ không thích huynh, nha đầu chết tiệt này, huynh bỏ cái ý niệm này đi.”

Nói xong, thân hình hắn ta nhảy lên, bay ra khỏi Ly Vương phủ.

“Ghê gớm, đáng chết, huynh mới là nha đầu chết tiệt, ta nhất định sẽ đánh chết huynh!” Mạch Liên nghe hắn ta nói như thế, tức giận đến mức muốn xông lên đánh Phong Khánh Dương.

May mắn là Mạch Lan kịp thời ôm lấy hắn, nếu không sẽ tạo thành một trận huyết án.

-

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời còn tờ mờ, Sở Diệp Hàn đã bị ánh sáng ngoài cửa sổ rọi tỉnh.

Hắn mơ mơ màng màng mở to hai mắt, khó chịu vuốt vuốt đầu, chỉ cảm thấy đầu của hắn hôm nay đặc biệt đau, cơ thể cũng như thể đã luyện đánh cọc cả một đêm, đau nhức vô cùng, cực kì khó chịu.

Lúc này, tay của hắn lại đột nhiên đụng phải một thân thể có nhiệt độ, hắn nhanh chóng rút tay lại, mở to mắt xem xét, trên giường của hắn lại đang có một nữ nhân.

Hắn tập trung ánh  mắt nhìn vào, là Nam Cung Nguyệt!

Hơn nữa, cơ thể của nàng ta quấn trong chăn, chỉ lộ ra hai cánh tay củ sen trắng như tuyết, và một nửa cần cổ trắng.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT