Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nam Cung Nguyệt khóc lắc đầu: “Ta không ngờ chàng lại chán ghét ta đến thế, ta không ngờ, Vương Gia, chàng quá đáng!”

“Bổn vương bảo nàng cút đi, nàng có nghe không? Cút!” Sở Diệp Hàn ôm đầu cuồng loạn lên tiếng.

Giọng nói của hắn, như một con sư tử đang gào thét, chấn động đến đất núi rung chuyển, chấn động đến mức làm trái tim Nam Cung Nguyệt tan nát.

Nàng ta ngây ngẩn nhìn hắn, vẻ mặt lại là tràn đầy thất vọng: “Được, ta đi, ta đi là được chứ gì.”

Nàng ta nói xong, bối rối mặc lại quần áo, cầm khăn bụm mặt, bi phẫn chạy ra ngoài.

Nàng ta vừa chạy vừa khóc.

Vương Gia, chàng cần gì tìm nhiều cớ như thế?

Chàng rõ ràng là bởi vì Vân Nhược Linh, yêu Vân Nhược Linh, mới có thể thành ra như thế này.

Nàng ta thua, thua triệt để.

Nhưng sau khi nàng ta chạy ra ngoài, nước mắt nhanh chóng ngừng lại, nàng ta lau khô nước mắt, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời tươi đẹp, biểu lộ trên mặt đổi thành bộ dạng thẹn thùng.

Nàng ta không thể thua, nàng ta muốn cho tất cả mọi người biết nàng ta đã trở thành người của Vương Gia.

Mạch Liên và Mạch Lan đang canh giữ bên ngoài, thấy Nam Cung Nguyệt khóc chạy ra, hai người nhanh chóng né sang một bên, sau đó, trên mặt Nam Cung Nguyệt lại lộ ra vẻ thẹn thùng, mỉm cười.

“Mạch thống lĩnh, tối hôm qua vất vả cho các ngươi, giúp ta và Vương Gia thành chuyện tốt, đây là thưởng cho các ngươi.” Nam Cung Nguyệt đi về phía Mạch Lan, móc từ trong tay áo ra một hai tấm ngân phiếu một trăm lượng, đưa cho bọn họ.

Mạch Lan và Mạch Liên lập tức sững sờ, hai người hoảng sợ nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyệt, tại sao nàng ta lại nói như thế?

Chẳng lẽ sau tối hôm qua, Vương Gia cũng đã đụng nàng ta?

“Chúng thuộc hạ không nhận, người thu về đi.” Mạch Liên đẩy tờ ngân phiếu kia ra, nhanh chóng kéo lấy Mạch Lan chạy vào trong tẩm điện.

Ánh mắt Mạch Lan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu kia: “Ca, ca, đây là ngân phiếu đó, một trăm lượng đó, tại sao huynh không lấy?”

Không lấy thì phí lắm, lãng phí làm gì.

“Ta không muốn lấy tiền của nàng ta, sợ bẩn.” Mạch Liên ghét bỏ nói.

Hắn ta cũng không phải người thiếu tiền.

Nam Cung Nguyệt đương nhiên không nghe thấy đối thoại của hai người, lúc này nàng ta vẻ mặt đắc ý đi về Vũ Nguyệt Các.

Nàng ta phải trở về rửa mặt trang điểm một chút, sau đó đi vấn an Vương Phi.

Trên đường đi, nàng ta cố ý ưỡn thẳng lưng, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, nàng ta muốn để cho tất cả mọi người biết nàng ta và Vương Gia cuối cùng cũng đã viên phòng.

-

Mạch Lan và Mạch Liên vừa chạy vào tẩm điện, đã thấy Sở Diệp Hàn chán nản ngồi trên ghế, bên trong tẩm điện rất loạn, quần áo, giày vớ, đệm chăn của hắn đều tán loạn tứ phía, trên người hắn lại chỉ mặc một món áo lót mỏng manh.

Lúc này đang là tiết đông khắc nghiệt, hắn dường như không cảm nhận được lạnh lẽo vậy.

Thấy cảnh này, Mạch Liên đau lòng như bị xé rách, sắc mặt của hắn ta không vui vẻ gì: “Vương Gia, ngài tối hôm qua đã động phòng với Nguyệt Trắc Phi sao?”

Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn hắn ta một chút: “Là ai gọi nàng ta đến?”

Câu nói này, rõ ràng là đã thừa nhận.

“Không phải ngài muốn gọi nàng ta đến sao? Ngài cũng đồng ý với nàng ta, ngài còn nói, ngài đã đồng ý với nàng ta rồi thì sẽ không nuốt lời, cho nên chúng thuộc hạ mới gọi nàng ta đến.” Mạch Liên nói.

“Các ngươi!” Sở Diệp Hàn tức giận lên tiếng: “Rõ ràng hôm qua bổn vương đã tự chuốc say mình, chính là vì không muốn nàng ta đến, các ngươi thế mà lại gọi nàng ta đến!”

Nói cách khác, nếu không phải là do Mạch Lan và Mạch Liên, hắn cũng sẽ không đụng vào Nam Cung Nguyệt.

Mạch Liên và Mạch Lan cũng sững sờ ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT