Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chờ đến lúc Vân Nhược Linh tỉnh lại, phát hiện cơ thể mình bủn rủn, trên người đau như bị xe tải nghiền qua.

Đột nhiên, nàng nhớ lại, tối hôm qua nàng mơ một giấc mộng xuân, nàng mơ thấy mình bị người ta này nọ.

Hơn nữa, người kia còn là Sở Diệp Hàn!

Bây giờ nhớ lại, giấc mơ kia cũng quá chân thực, nàng vẫn nhớ được Sở Diệp Hàn rong ruổi trên người nàng, nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ ửng lên.

Ôi chao!

Người ta muốn viên phòng với Nam Cung Nguyệt, nàng thế mà lại ở đây nằm mơ mộng xuân với hắn.

Nàng tranh thủ ngồi dậy, lê thân thể đau nhức xuống giường, vừa đi đến trước gương, nhìn mình trong gương, nàng đột nhiên giật mình kêu to.

Cổ nàng và bên gáy, tại sao lại có nhiều vết đỏ như thế?

Hơn nữa môi nàng còn hơi tê, như thể bị người khác hôn qua.

Da của nàng vốn trắng nõn, những viết đỏ này có diện tích rất lớn, có vẻ hơi quá mức, nàng nhanh chóng nhích lại gần nhìn chính mình, những vết đỏ này rốt cuộc là thứ gì?

Chẳng lẽ nàng bị côn trùng cắn, hoặc là da bị dị ứng?

Nàng nhanh chóng kiểm tra thân thể một chút, cũng không thấy thêm vết đỏ nào khác, chỉ có điều là eo rất mỏi.

Tửu Nhi ở bên ngoài trông coi, nghe đến âm thanh, nàng ta nhanh chóng xốc màn tiến vào: “Nương nương, người tỉnh rồi? Tối hôm qua có phải người vì đọc sách mà ngủ rất trễ không?”

Cho nên mới tỉnh dậy muộn như thế.

Đương nhiên, nàng ta biết tại sao nương nương lại tỉnh dậy muộn, chỉ là giả vờ không biết thôi.

“Đúng thế, tối hôm qua không phải ta đang đọc sách sao? Sao ta lại nằm trên giường rồi?” Vân Nhược Linh cũng nhớ đến, nàng nhớ rõ ràng tối hôm qua mình đang đọc sách, sao bây giờ lại ở trên giường.

“Nương nương, người nhớ lầm rồi chăng? Hay là người buồn ngủ, sau đó tự  mình lên giường ngủ? Dù sao lúc em đi trực đêm có đi nhà xí một lúc, vừa về đến thì thấy đèn trong phòng người đã tắt, em liền biết người đã ngủ rồi.” Tửu Nhi nói.

Thật ra, ngọn đèn này là sau khi nàng ta đỡ nương nương về ngủ rồi mới thổi tắt.

“À, thì ra là thế, hẳn là như thế. Đúng rồi, em nhìn cổ ta xem, trên này sao lại đỏ lên?” Vân Nhược Linh hết nhìn vào gương đồng, lại nhìn cổ của mình một chút.

“Lúc này là giữa mùa đông, không hề có muỗi, nương nương có phải là bị côn trùng cắn không?” Tửu Nhi nhìn thấy những dấu hôn kia, lập tức cảm thấy Vương Gia thật lợi hại, thế mà lại hôn cổ nương nương thành ra như thế này.

Có thể thấy được tối hôm qua hai người kịch liệt đến mức nào.

“Không biết, có lẽ là như thế, nếu không phải là dị ứng thì ta đi bôi chút thuốc cao.” Vân Nhược Linh nói.

Chỉ là, nàng có hơi nghi ngờ đây không phải là côn trùng cắn, mà là do người mút ra.

Bởi vì với kinh nghiệm của nàng, thì những vết này không giống như côn trùng cắn.

Côn trùng cắn sẽ sưng bọc, lại còn đau và ngứa, cái này không sưng bọc, không ngứa cũng không đau, chỉ có là vết hôn.

A! Sao nàng lại nghĩ đến loại chuyện này?

Nhất định là do mộng xuân tối hôm qua, nên nàng mới cứ nghĩ mãi về phương diện này.

“Nương nương, Nguyệt Trắc Phi đến thỉnh an người.” Lúc này, Thu Nhi vén rèm lên, đi đến.

Vân Nhược Linh sửng sốt, sao Nam Cung Nguyệt lại đến đây.

Nàng ta tối qua hẳn là trải qua một đêm rất hài lòng với Sở Diệp Hàn, cho nên mới đến đây.

Nàng ta xưa nay chưa từng đến thỉnh an người Vương Phi là nàng đây.

“Em để nàng ta đợi một lát, bổn phi muốn rửa mặt tẩy rửa, dùng thức ăn sáng xong mới có thời gian gặp nàng ta.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT