Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Giờ phút này, nàng ta thật sự chỉ muốn thoát khỏi mối hôn sự với người tên Giang Hạ Tuyên chưa từng gặp mặt kia.

Thấy muội muội dâng trà thất bại, trong lòng nàng ta lại vô cùng sung sướng, đổi lại là nàng ta, hẳn sẽ không giống vậy.

Vân Cẩm Yên nghe theo Sở Diệp Hàn, đặt ly trà lên bàn, ngập ngừng một chút rồi lại nói: "Vương gia, không biết ngài có còn nhớ Cẩm Yên không?"

Ánh mắt Sở Diệp Hàn vốn đang nhìn về phía xa, trông xem Vân Nhược Linh đã tới chưa, nghe thấy lời nói của Vân Cẩm Yên, xa lạ nhìn nàng: "Ngươi là?"

Vân Cẩm Yên thoáng sửng sốt, không ngờ rằng Vương gia lại không nhớ nàng ta.

Nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, không thể nào lại không nhớ được?

Chỉ cần là nam nhân từng gặp mặt nàng ta, mỗi một người đều ngày đêm mong nhớ nàng ta, hoàn toàn không thể quên được, vậy mà hắn lại không nhớ.

Trong lòng nàng ta tràn ngập thất vọng.

"Vương gia quên rồi sao? Hai năm trước, có một ngày tiểu nữ ra ngoài dạo phố, suýt chút nữa đã bị một con ngựa giẫm phải, may là ngài kịp thời xuất hiện, chạy như bay tới cứu ta.”

“Ngài là ân nhân cứu mạng của ta, ta luôn muốn cảm ơn ngài. Lúc ấy ta đã muốn nói lời cảm tạ với ngài nhưng hình như ngài còn có việc, sau khi cứu ta liền đi ngay.”

“Tiểu nữ vẫn luôn nhớ đến phần ân tình này, tiểu nữ suy nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp ân cứu mạng của Vương gia."

Vân Cẩm Yên đỏ mặt ngượng ngùng nói.

Mạch Liên và Mạch Lan đứng sau lưng Sở Diệp Hàn vừa nghe vậy, khắp người cả hai liền nổi đầy da gà.

Vân Cẩm Yên như thế này, thật giống như định lấy thân báo đáp.

Mạch Liên đau lòng đến nỗi răng cũng run lên, khóe miệng hắn ta giật nhanh một cái, nhỏ giọng cảm thán với Mạch Lan: "Vì sao Vương gia đi tới đâu cũng có số đào hoa mà chúng ta vẫn độc thân như cũ chứ?"

Bàn về tướng mạo, hai anh em hắn ta cũng không kém đâu.

Bàn về gia thế... có lẽ là thôi vậy.

Bàn về công trạng... hay là thôi đừng nghĩ đến chuyện này nữa.

Sở Diệp Hàn mờ mịt nhìn về phía Vân Cẩm Yên, hắn cố gắng lục soát trong đầu về nữ nhân này nhưng không có một chút ký ức nào.

"Xin lỗi, bổn vương không nhớ."

Sở Diệp Hàn nhàn nhạt nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Cẩm Yên chợt xụ xuống, nàng ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện này, luôn muốn lấy thân báo đáp cho hắn, kết quả hắn lại quên mất.

"Vương gia, hay là ngài thử nghĩ kỹ lại lần nữa xem? Hai năm trước, trên đường có một con ngựa bị hoảng sợ chạy tán loạn, lật tung rất nhiều gian hàng, khiến nhiều người bị thương, suýt chút nữa nó đã đạp trúng ta, thật sự là ngài đã cứu ta, ta vẫn còn nhớ rõ ràng."

Vân Cẩm Yên chưa từ bỏ ý định, lại nói tiếp.

Sở Diệp Hàn suy nghĩ một chút, lúc này mới bỗng nhớ ra, gật đầu: "Hình như đã từng xảy ra chuyện như vậy, trên đường kia đúng là có một con ngựa bị hoảng sợ."

"Đúng, Vương gia, rốt cuộc ngài cũng nhớ ra rồi sao? Cảm ơn ngài đã cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện ý lấy thân báo đáp, nguyện ý hầu hạ Vương gia, vì Vương gia sinh con dưỡng cái, khai chi tán diệp."

Vân Cẩm Yên đỏ mặt, càng nói giọng lại càng nhỏ, nói xong còn cúi đầu.

"Ngươi nói gì cơ?"

Sở Diệp Hàn nghe thấy câu nói của nàng ta, trong phút chốc không ngồi vững vàng nổi, suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

May là hắn kịp thời giữ lấy tay vịn, khóe miệng giật một cái, nhìn Vân Cẩm Yên, không dám tin vào tai mình.

Mạch Liên và Mạch Lan đang đứng sau lưng hắn cũng bị dọa sợ, trợn to hai mắt, không ngừng khen ngợi tiểu nha đầu này thật chủ động.

Sau đó, Sở Diệp Hàn ổn định thân thể, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, bổn vương đã có Vương phi rồi, Nhị phu nhân, tại sao Ly Vương phi vẫn chưa tới? Chẳng phải bổn vương đã bảo ngươi phái người đi gọi nàng sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT