Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Đừng nhắc hắn với ta, vừa rồi ta bị ong mật đốt bị thương ngươi đi đâu chứ? Ngươi làm trượng phu của ta, không lao tới cứu ta trước thì thôi, thấy ta gặp chuyện còn bày ra vẻ chán ghét. Ngươi vẫn là ngươi của khi trước sao? Tấn vương, ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi!"

Không, lúc trước nàng cũng không nhìn lầm hắn.

Khi nàng gặp hắn, hắn đã là kiểu nam nhân ích kỷ, vô tình như vậy rồi. Chẳng qua nàng bị quyền thế và lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ nên xem nhẹ phẩm tính của hắn mà thôi.

Khi đó nàng nóng lòng muốn bám víu lấy chỗ dựa vững chắc là hắn, bỏ qua chuyện hắn là một kẻ sẵn sàng vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Sớm biết như thế, nàng nhất định không gả cho hắn.

Nàng ngày càng hối hận lúc trước vứt bỏ Sở Diệp Hàn. Nếu người nàng gả là người kia thì nàng sẽ hạnh phúc hơn so với Vân Nhược Linh nữa. Hắn từng yêu nàng, chắc chắn sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Tấn vương nghe lời này thì bước từng bước tới, vươn tay nắm lấy cổ Tô Thường Tiếu, trong mắt phun ra lửa ghen: "Giờ ngươi hối hận vì đã gả cho bổn vương đúng không? Có phải ngươi còn nhung nhớ Sở Diệp Hàn không hả? Bổn vương biết ngay mà! Ngươi còn thương hắn! Ngươi đúng là nữ nhân lả lơi ong bướm, một lòng hai dạ!"

"Ngươi... ngươi mau buông ra, đồ cầm thú, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Nếu ta sớm biết ngươi là người thế này thì ta đã không gả cho ngươi rồi. Lúc trước là ta bị mù." Tô Thường Tiếu bị siết cổ thì sợ đến mức trợn trừng mắt nhưng vẫn mắng hết phẫn nộ trong lòng mình ra. Nàng đã thất vọng tột cùng với Tấn Vương rồi.

"Vương gia, Vương phi, nơi này là hoàng cung, xin hai vị đừng tranh cãi nữa, nếu khiến cấm vệ quân chú ý, hấp dẫn lại đây thì không hay đâu." Cung nữ bên cạnh sốt ruột nhắc nhở.

Tấn vương nghe vậy mới vội vàng thả tay, buông Tô Thường Tiếu ra.

Tô Thường Tiếu vừa được đến tự do thì vội ôm cổ thở dốc.

Tấn vương thật là một nam nhân vô dụng, bản thân không có năng lực, bị Hoàng Thượng lạnh nhạt thì quay sang trút giận lên nàng.

Gần đây hắn vốn vắng vẻ nàng, không ngờ hôm nay còn sẽ động tay chân. Nàng hận không thể giết hắn.

Lúc này, trên Điện Thái Hòa, bốn phía Vân Nhược Linh đều có bướm bay dập dờn, đẹp đẽ vô cùng, những người có mặt đều sợ hãi than không thôi.

Sở Diệp Hàn cũng kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng còn có năng lực thế này.

Nàng đứng trên đài tỏa sáng vạn trượng khiến hắn mê muội, trên người nàng cứ như cất giấu vô số bí mật, hắn nóng lòng muốn hiểu biết toàn bộ.

Dưới đài đã có người bắt đầu khen: "Mặt ngọc chưa gần đã ngát hương. Mùi hương này thật quá thơm, thấm đẫm ruột gan, chẳng trách có thể dẫn bướm tới."

"Nhưng Ly vương phi dùng hương gì mà có thể dẫn bướm tới vậy?"

Mọi người đều tò mò Vân Nhược Linh đã dùng hương gì.

Chỉ có Vân Nhược Linh biết, nàng bôi mật bách hoa chân chính lên người mình, cũng là khi trước nàng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc trong phòng thí nghiệm. Tác dụng ban đầu chỉ là hấp dẫn côn trùng đến cho nàng làm thực nghiệm thôi, ai ngờ hôm nay lại có tác dụng ở đây.

Mà thứ nàng đặt trong túi mặc cho Tô Thường Tiếu trộm đi lại là mật bách hoa giả, đó là một loại thuốc bột chuyên dụng để hấp dẫn ong mật. Tục gọi là thuốc dụ ong, hoặc là phấn dụ ong. Thuốc dụ ong này chế tác chỉ để dụ ong mật.

Chỉ cần bôi thuốc này lên thùng nuôi ong cũ sẽ thu hút ong mật tới thùng ong ở lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT