Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bây giờ, hắn mới phát hiện rằng tiểu nha đầu này quá thông minh. Vừa rồi nàng cố ý ngăn không cho hắn làm mẫu, chính vì nàng chờ đến thời khắc này.

Hắn dùng vẻ mặt cầu xin nhìn nàng, nụ cười trên mặt hắn so với khóc còn khó coi hơn, “Ly vương phi, ta hơi mót, ta muốn đi nhà xí trước rồi quay lại.”

“Không được! Ngài không phải là dũng sĩ của nước Đại Ấp sao? Vấn đề của ngài đưa ra ta đã làm được, sao ngài lại không dám? Chẳng lẽ... Ngài sợ rồi? Hoặc là, ngài căn bản không dám cho tay vào, ngài cũng không cho tay vào được? Tất cả mọi chuyện cũng là vì muốn khích người của nước Sở ta?” Vân Nhược Linh nở nụ cười ngây thơ với hai hàm răng trắng.

“Ta, không phải ta không dám, ta thật sự quá mót rồi. Ly vương phi, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi.” Lạc Tai Hồ Tử ướt đẫm mồ hôi.

Nói xong, hắn còn không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Hắn thật sự sợ Ly vương phi nói ra sự thật, như vậy về sau hắn còn dọa người khác thế nào?

Hắn tình nguyện trở thành người nhát gan, cũng không để bí mật bị nhìn thấu. 

Đến lúc đó, nếu để Quốc quân của nước Đại Ấp biết, hắn sẽ bị phán tội khi quân vì hắn đã từng dùng tay không để tìm Thánh Châu trước mặt Quốc quân. Màn biểu diễn đó đã làm kinh ngạc Quốc quân và các đại thần nên hắn mới được ông ta đề bạt và phái hắn đến nước Sở. Hơn nữa, hắn còn không nói bí mật này với Quốc quân.

Vân Nhược Linh lạnh lùng cười: “Không phải ngài nói ngài có bản lĩnh sao? Đi! Cho tay của ngài vào đi, để cho chúng ta mở mang kiến thức cũng như thấy lòng gan dạ và dũng cảm của người nước Đại Ấp!”

“Ta không có bản lĩnh. Ta không dám! Ta cũng không có dũng cảm. Bà cô, trong lòng ngươi biết rõ mà, tha cho ta đi.” Lạc Tai Hồ Tử ôm đầu, hắn đáng thương cầu xin Vân Nhược Linh.

Tất cả mọi người bắt đầu cười nhạo hắn.

“Còn tưởng người của nước Đại Ấp lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ thế này. Rõ ràng hắn là kẻ nhát gan, còn dám khiêu khích nước Sở ta!”

“May là Ly vương phi lợi hại. Nếu không thì, chúng ta đều bị hắn hù dọa rồi.”

Lạc Tai Hồ Tử vừa nói xong thì vội vàng nói với Hành Nguyên đế: “Hoàng thượng, đột nhiên thần nhớ ra, nước Đại Ấp chúng thần còn có chuyện quan trọng muốn làm. Thần có lẽ không thể ở lại lâu rồi, chúng thần về nước trước. Sau này còn gặp lại!”

Nói xong, hắn và vài sứ thần chạy trối chết.

Bí mật của hắn bị người của nước Sở phá giải, nhưng hắn còn có thể hù dọa được người của nước Đại Ấp. Hắn không thể để sứ thần của nước Đại Ấp nhìn thấu bí mật này. Nếu không, hắn thật sự xong rồi.

Hành Nguyên đế nói: “Vậy chuyện cống nạp thì sao?”

“Hoàng thượng yên tâm, nước Đại Ấp sẽ theo hiệp ước lúc trước. Mỗi năm, chúng thần vẫn sẽ chịu quy phục và cống nạp cho nước Sở.” Lạc Tai Hồ Tử còn chưa nói xong, lòng bàn chân hắn như được bôi thêm dầu, thoáng cái đã chạy mất rồi.

“Không phải hắn quá mót rồi à? Sao không đi nhà xí nữa?” Thái hậu nghi ngờ nói.

Sở Diệp Hàn đi đến chỗ Vân Nhược Linh và thấp giọng hỏi: “Nàng có thể nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?” 

Hiện tại hắn vô cùng muốn lời giải cho bí ẩn này, không chỉ hắn mà tất cả mọi người ở đây đều muốn biết và đều nhìn nàng với vẻ mặt chờ mong.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT