Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Được rồi, nàng thừa nhận trước kia nàng cũng có yêu thích nam thần. Trước khi Sở Diệp Hàn gặp được nàng, hắn yêu Tô Thường Tiếu là quá bình thường. Dù sao hắn cũng là một người có máu thịt.

Chỉ là, tại sao khi nàng biết Sở Diệp Hàn yêu Tô Thường Tiếu, trong lòng lại chua xót?

Được rồi, không nghĩ đến chuyện giữa hắn và Tô Thường Tiếu nữa. Đột nhiên nàng rất muốn thấy các nam thần ca ca của mình, đặc biệt là Thẩm Đông.

Vừa nhớ tới Thẩm Đông, nàng liền muốn cười là thế nào?

Nghĩ đến dáng vẻ soái khí lại khôi hài của Thẩm Đông, khóe miệng của nàng không tự chủ nở nụ cười.

Sở Diệp Hàn nhìn thấy Vân Nhược Linh đang ngẩn người, tựa hồ nhớ tới ai. Đã thế khóe miệng còn lộ ra một nụ cười si ngốc, còn chảy nước miếng! Sở Diệp Hàn càng thêm tức giận, hắn một phen nâng cầm nàng lên, tà nịnh nhìn nàng : “Nàng đang nghĩ đến ai mà nhập tâm như thế? Đã vậy còn cười, là nam nhân nàng thích phải không?”

Cằm truyền đến một chút đau đớn, làm Vân Nhược Linh tỉnh táo lại.

Lúc này nàng mới phát hiện, nàng nghĩ về Thẩm Đông mà nghĩ đến chảy nước miếng. Mới vừa rồi cư nhiên còn cười ngốc.

Vân Nhược Linh vội vàng lau sạch nước miếng nơi khóe miệng, ngượng ngùng nhìn về phía Sở Diệp Hàn : “Xin lỗi, vừa rồi ta nhớ tới một chuyện buồn cười, ngươi tiếp tục nói đi.”

Sân khấu giao lại cho ngươi nha.

Đôi mắt Sở Diệp Hàn đã trở nên đỏ thẫm, hắn thổ lộ với nàng. Mà nàng cư nhiên lại nghĩ đến câu chuyện buồn cười nào đó, quả thực quá không để hắn vào mắt.

Sở Diệp Hàn hít sâu một hơi, cố nén tức giận nơi đáy lòng.

Hắn nhìn bầu trời đầy sao một cái, đột nhiên nói : “Tối nay sao đầy trời, Bổn vương chưa từng nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy. Thật muốn hái chúng nó xuống, làm thành ngân hà, để nàng bước lên nó mà đi.”

Vân Nhược Linh sửng sốt, đây là đang nói lời âu yếm sao?

Nàng không hiểu phong tình đáp : “Việc này rất không may mắn đi? Nghe nói ngân hà này, là thiên hà đã tách Ngưu Lang và Chức Nữ ra. Khiến hai người đó không thể gặp nhau, một năm mới có thể nhìn nhau một lần. Ta không muốn bước lên nó mà đi đâu.”

Sở Diệp Hàn sắc mặt cứng đờ, lại nói : “Đám mây trên bầu trời kia, ban ngày Bổn vương thấy đám mây đó ấm áp lại mềm mại, là một đám mây mỹ lệ. Thật muốn hái chúng nó xuống, làm thành thảm để nàng dẫm lên.”

“Ta có chút sợ độ cao, sợ ngã xuống.” Vân Nhược Linh hơi giật mình, lời âu yếm này thật sự rất khó nói.

“Nhìn trăm hoa kia đi? Bổn vương muốn hái tất cả hoa trên thiên hạ, gom chúng nó lại cùng một chỗ, cùng nàng lăn lộn trên biển hoa đó. Đây hẳn là một chuyện rất vui sướng.” Sở Diệp Hàn nói.

“Lăn lộn trên mặt hoa? Thời điểm hoa nở thật đẹp nha, vậy mà ngươi lại hái chúng xuống. Để một lát chúng nó sẽ héo, sau khi hỏng rồi, người khác sẽ không thể thưởng thức. Ngươi có thể có chút lòng thương cảm với những bông hoa đó hay không?”

Sở Diệp Hàn ngẩn ra.

Được rồi, hai người bọn họ, tựa hồ không cùng nói về một chủ đề đi.

Một người nói lời âu yếm quá khó nghe, một người lại là đầu gỗ không hiểu phong tình.

Nhưng mà, điều này không phải đại biểu cho việc bọn họ là một đôi trời sinh sao?

“Rốt cuộc nàng muốn thế nào mới hiểu được tâm ý của Bổn vương?” Sở Diệp Hàn không muốn nói giỡn với Vân Nhược Linh nữa. Tối nay, hắn phải khiến nàng hiểu rõ tâm ý của mình.

Hắn chưa từng dỗ dành nữ nhân nào nên không biết phải dỗ dành thế nào. Trước đây đều là nữ nhân khác tới dỗ hắn, hắn sẽ không nói những lời âu yếm êm tai. Nhưng một lòng của hắn với nàng, là chân thật.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT