Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vân Nhược Linh ha hả cười, tình cảm của hai người tốt cái rắm.

Chuyện Sở Diệp Hàn không ăn ớt, toàn phủ đều biết. Toàn bộ người trong Vương phủ không ai là không rõ, đây cũng không phải là do hàng hiểu rõ hắn.

Ngược lại, nàng dốt đặc cán mai với khẩu vị của Sở Diệp Hàn.

Sau khi gọi món xong, Vân Nhược Linh cầm lấy cái muỗng, múc một viên hoành thánh cho bản thân. Ngay lúc nàng đang muốn ăn, cánh tay lại bị người lạnh lùng nắm một chút : “Ta cũng muốn ăn, nàng hầu hạ vi phu ăn đi.”

“Bảo ta hầu hạ chàng ăn, chàng không có tay sao? Lại nói, chén hoành thánh này của ta có ớt cay, chàng ăn không quen.” Vân Nhược Linh cạn lời trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn một cái.

“Ai nói ta ăn không quen, nàng đút ta ăn, ta sẽ ăn đến quen.” Sở Diệp Hàn nói xong, nhìn về phía Vân Nhược Linh, hơi hơi mở miệng.

Dáng vẻ môi hồng răng trắng lại anh tuấn tiêu sái này cũng không che giấu được sự thật hắn là một người vô lại.

Nhóm Mạch Liên thấy một màn như vậy, lao nhao hóa đá ngay tại chỗ.

Vương gia của bọn họ bị gì vậy? Hắn vừa biến thành trẻ con sao, cư nhiên lại muốn Vương phi đút hắn ăn. Nhưng khoan nãy nói đến chuyện này, một màn này, nhìn cũng rất hài hòa.

Nam Cung Nguyệt tức giận xoắn chặt khăn tay trong tay, trong lòng ngập tràn oán hận.

Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng, đột nhiên dùng muỗng múc một muỗng ớt cay lớn, bỏ vào trong trong chén canh của mình, quấy quấy. Sau đó múc một viên hoành thánh thật to, đưa tới trước mặt Sở Diệp Hàn : “Được, ta hầu hạ chàng, tới, mở miệng.”

Nhìn sa tế màu đo đỏ kia, lông mày Sở Diệp Hàn không thể kiềm chế mà nhăn lại, nhưng hắn vẫn mở miệng ra, để Vân Nhược Linh đút.

Vân Nhược Linh mạnh mẽ đút vào, nhét hoành thánh nóng bỏng vào miệng Sở Diệp Hàn.

A, thật nóng, thật cay!

Sở Diệp Hàn lập tức bị nóng đến nỗi muốn nhổ hoành thánh ra. Nhưng nghĩ đến đây là do Vân Nhược Linh đút, hắn lại nhịn xuống, mặt không đổi sắc nuốt xuống.

Ớt cay kia dường như đang nổ tung trong miệng hắn. Cay đến nỗi miệng, đầu lưỡi và yết hầu của hắn đều đau đớn không thôi, giống như toàn bộ khoang miệng đều đang bốc cháy. Song, hắn vẫn mặt không đổi sắc nói : “Nương tử đút ăn rất ngon, tiếp tục.”

“Công tử, ngài có muốn lau nước mắt trên mặt trước hay không?” Mạch Liên là một người ngu ngơ, hắn ta nghiêm trang hỏi.

Lúc này Sở Diệp Hàn mới phát hiện, hắn thế mà lại bị cay đến chảy nước mắt.

Ngày thường hắn là người không ăn cay, hôm nay đột nhiên ăn loại khẩu vị nặng như vị cay này, không khó chịu mới là lạ.

“Công tử, nếu không ngài vẫn đừng nên ăn đi? Cái này quá cay, không thích hợp với ngài.” Khóe miệng Mạch Lan mạnh mẽ kéo ra.

Có phải Vương gia đang phùng má giả làm người mập hay không?

“Không sao, chút ớt cay này, còn không khiến ta cảm thấy cay lắm, tiếp tục đút.” Giọng điệu của Sở Diệp Hàn có vẻ thập phần cuồng ngạo, hắn luôn luôn là một nam nhân ngạo khí mười phần.

Bọn họ đều có thể ăn, thì hắn cũng có thể.

Đáng tiếc, hắn đã quên, việc ăn ớt cay này không giống với đánh giặc.

Không phải người khác có thể đánh thì hắn cũng có thể.

Sau khi Vân Nhược Linh ăn xong hoành thánh của mình, tiếp tục lạnh lùng đút Sở Diệp Hàn viên thứ hai. Nàng cũng không tin hắn còn có thể ăn, nhìn hắn cay đến mặt mũi đỏ bừng, nước mắt chảy ròng, còn giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì.

Nàng quyết định phải vạch trần lớp ngụy trang của hắn.

Lúc nàng đút cho hắn, cố ý bỏ rất nhiều ớt cay vào chén hoành thánh, lạnh lùng nhét vào trong miệng Sở Diệp Hàn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT