Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phía đông chợ, lúc này sắc trời đã về khuya, nhưng bởi vì đêm nay không cấm đi lại ban đêm. Cho nên ở trung tâm phố xá này vẫn có rất nhiều người.

Trên phố xá tất cả đều là thương nhân bán hoa đăng và mấy món đồ chơi nhỏ. Nam Cung Nguyệt đi đằng trước giống như một thiếu nữ đơn thuần chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Lúc nhìn hoa đăng của nhà này, lúc sau lại sờ sờ trang sức của nhà kia, có vẻ thập phần đáng yêu.

Đáng tiếc, Sở Diệp Hàn căn bản không có tâm trạng nhìn nàng ta.

Đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn xung quanh, hắn muốn nhìn xem có thể sẽ vô tình gặp được Vân Nhược Linh hay không.

Bọn họ đi dạo trên phố lâu như vậy, vẫn luôn không nhìn thấy nàng. Trong đám người không có người mà hắn muốn tìm, đáy mắt Sở Diệp Hàn toàn sự thất vọng.

Nếu không phải Nam Cung Nguyệt nói nàng ta muốn mua một trản hoa đăng tới tặng cho Vân Nhược Linh, hắn cũng sẽ không đi chung với nàng ta.

Nghe nói phía đông chợ là con đường phồn hoa nhất náo nhiệt nhất. Hắn đi tới nơi này, một là vì muốn chọn cho Vân Nhược Linh một trản hoa đăng, hai là muốn tìm nàng, kết quả lại không tìm thấy.

“Phu quân, chàng xem trản hoa đăng này đi. Đã to lại còn xinh đẹp, rất thích hợp với tỷ tỷ. Nếu không, chúng ta mua trản hoa đăng này cho nàng, nàng nhất định sẽ rất thích.” Nam Cung Nguyệt chỉ vào một cái trản vuông vức, hoa đăng trên đó vừa đẹp lại vừa quý giá.

“Trản kia không phù hợp với nàng ấy.” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.

“Vậy trản nào mới phù hợp với tỷ tỷ?” Trong mắt Nam Cung Nguyệt hiện lên một tia ghen ghét.

“Trản này đi.” Sở Diệp Hàn đi lên trước, cầm lấy trản hoa đăng màu hồng nhạt có hình cây nấm duy nhất trong cửa tiệm.

Hoa đăng này thiết kế thành hình cây nấm, nhìn hình thái ngây thơ, mập mạp dễ thương, thập phần đáng yêu. Màu sắc vẫn là màu hồng phấn mà Vân Nhược Linh thích nhất, nhìn đáng yêu đến cực điểm, cực kỳ dễ thương.

“Công tử, ánh mắt của ngài thật tốt, đây là trản hoa đăng hình nấm duy nhất của nhà chúng ta. Ta nghiên cứu vài ngày mới làm ra được. Trước mắt chỉ có một cái này, nếu ngài muốn, ta giảm giá cho ngài, chỉ cần trả hai lượng bạc là được.” Chủ tiệm đi tới, vẻ mặt thật thà nói.

“Ta cho ngươi một ngàn lượng bạc, điều kiện là ngươi không được làm thêm một trản hoa đăng như vậy để bán cho người khác. Ta muốn hoa đăng hình nấm này, trên đời chỉ có một cái duy nhất.” Sở Diệp Hàn nói xong, ý bảo Mạch Lan đưa tiền.

Khóe miệng Mạch Lan giật giật, Vương gia vì Vương phi ra tay cũng thật hào phóng.

Hắn ta nhanh chóng lấy ra mười tờ ngân phiếu một trăm lượng từ trong túi, đưa cho chủ tiệm kia : “Lão bản, nghe công tử nhà ta nói gì không?”

Chủ tiệm kia trước nay chưa từng thấy qua nhiều ngân phiếu như vậy, tức khắc kích động đến không thể tin được, ông vội nói : “Nghe được, nghe được, công tử là muốn mua bản quyền thiết kế của hoa đăng này. Thỉnh công tử yên tâm, ta sẽ không lại làm hoa đăng hình nấm này để bán, trên đời này, cũng chỉ có một trản này thôi.”

Như thế, trản hoa đăng hình nấm này, liền trở thành vật phẩm hi hữu.

Sở Diệp Hàn cầm lấy hoa đăng kia, cười cười, hỏi Mạch Lan : “Ngươi cảm thấy phu nhân sẽ thích loại hoa đăng này không?”

Hắn cũng không biết Vân Nhược Linh có thích hay không. Chỉ cảm thấy hoa đăng hình nấm này ngây thơ đáng yêu, thập phần hi hữu và đặc biệt, nên mới mua nó.

Đồ vật mà Sở Diệp Hàn hắn tặng, đương nhiên phải hi hữu nhất, phải tốt nhất.

“Nhất định sẽ thích, chỉ cần là chủ tử ngài chọn lựa, phu nhân sẽ thích.” Mạch Lan cười nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT