Lọc Truyện

Thiên Tài Ở Rể – Ngô Hạo

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ngô Hạo có chút nhức đầu, cô gái này sao lại nghe không hiểu chứ, vừa rồi nói mình chỉ đóng vai phiên dịch, về sau không liên quan gì đến chuyện này nữa, nhưng cô ta cứ phải đề cập đến quan hệ giữa mình và Joseph ngay trước mặt Lăng Sương, người Đức làm việc nghiêm túc, làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, chuyện liên quan đến lợi ích hai bên sao dễ nhúng tay được.  

             Người nói vô tâm người nghe chú ý, cuộc đối thoại giữa Ngô Hạo và Alice rơi vào tai Lăng Sương không sót một chữ.  

             Đàm phán kết thúc đã đến giờ cơm tối, Ngô Hạo vốn phải quay về uống rượu với Joseph, nhưng lại bị Lăng Chí lôi kéo, nói hắn đã giúp đỡ nhiều như vậy thì phải mời hắn ăn một bữa cơm, vì tình cảm hắn chỉ đành ở lại.  

             “Người anh em, hôm nay cảm ơn cậu, thật sự hâm mộ mấy thanh niên trẻ tuổi các cậu, có kiến thức có năng lực, ngoại ngữ lưu loát, những người không có văn hóa như tôi đã tụt hậu rồi”.  

             Sau ba tuần rượu, lời Lăng Chí bắt đầu nhiều lên.  

             Mặc dù Ngô Hạo không quá vui vẻ với loại xã giao này, cũng chỉ đành qua loa: “Chủ tịch Lăng khiêm tốn rồi, có thể đưa tập đoàn Lăng Vân lên quy mô lớn như ngày hôm nay quả thật không đơn giản”.  

             “Aiz, tôi nào có bản lĩnh này, thành tựu hiện giờ tập đoàn Lăng Vân có hoàn toàn nhờ vào công lao của cô tôi, đúng rồi người anh em, cậu có bạn gái chưa?”  

             “Sao vậy chủ tịch Lăng, có phải muốn giới thiệu tôi cho ai không?”  

             “Đúng vậy, cậu cảm thấy con gái tôi thế nào?”  

             Lăng Chí hiển nhiên đã uống hơi nhiều, tửu lượng cũng không tốt lắm,  

             Lăng Sương ở bên cạnh rất lúng túng: “Anh Ngô, bố tôi uống nhiều rồi, anh đừng nghe ông ấy nói linh tinh”.  

             “Không sao, tôi đã kết hôn rồi, vừa rồi tôi chỉ đùa ông ấy thôi”.  

             “Anh kết hôn rồi sao? Anh mới bao nhiêu tuổi chứ?”  

             “Hai mươi tư, không nhỏ đâu, tầm tuổi này ở nông thôn chỗ chúng tôi trẻ con đều lớn hết cả rồi”.  

             Lăng Sương có chút kinh ngạc: “Anh Ngô là dân quê?”  

             “Đúng vậy, vùng núi Tây Xuyên”.  

             “Nhưng nhìn anh Ngô giống như đã sống ở nước ngoài rất lâu rồi, hơn nữa anh tay nghề thành thạo, có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trên bàn đàm phán, tôi hai mươi tư tuổi mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cái gì cũng không biết, so với anh bây giờ ngay cả tay mơ cũng không tính, cho nên tôi không tin anh Ngô đến từ nông thôn”.  

             “Cô Lăng đang xem thường dân quê sao?”  

             “Không phải, tôi không có ý hề xem thường dân quê, ông bà nội của tôi chính là nông dân, nhưng không thể không thừa nhận một hiện thực chính là sự chênh lệch về nguồn lực giáo dục khiến thành công của trẻ em ở nông thôn khó hơn nhiều so với trẻ em thành phố, tất cả tư chất anh Ngô thể hiện ra không phải gia đình ở nông thôn có thể đào tạo ra được”.  

             Ngô Hạo không muốn thảo luận vấn đề liên quan đến giáo dục và trình độ học vấn, chuyện của mình không thể giải thích được, hắn mượn cớ đi vào nhà vệ sinh rồi rời đi.  

             Nhưng Lăng Sương không có ý định buông tha cho hắn, cô ta lập tức đến bên cạnh Lăng Chí, nhỏ giọng nói: “Bố, Ngô Hạo này có quan hệ riêng rất tốt với ông chủ lớn Joseph của công ty Raymond, đàm phán lần này thành công hay không sẽ quyết định bởi anh ta”.  

             Lăng Chí lấy làm kinh hãi: “Thật hay giả thế? Làm sao con biết?”  

             “Vừa rồi khi rời khỏi hội trường, con vô tình nghe được nội dung nói chuyện giữa một pháp vụ bên đối phương với Ngô Hạo, trước kia bọn họ có quen biết”.  

             “Vậy à, thế thì tốt quá, chuyện này để bố”.  

             Lăng Chí uống hơi nhiều, nhưng đầu óc vẫn coi như tỉnh táo, tiệc rượu vừa kết thúc liền kéo Ngô Hạo vào phòng mình.  

             “Người anh em, tôi là người thô lỗ, thích thẳng thắn, nghe Sương Nhi nói cậu có quan hệ riêng rất tốt với Joseph?”  

             Lăng Chí đi thẳng vào vấn đề.  

             Ngô Hạo đã sớm dự liệu sẽ đến khúc này, hắn cũng không giấu giếm: “Đúng vậy, tôi quen biết Joseph”.  

             “Người anh em, người cuối cùng quyết định hạng mục này của chúng tôi chính là Joseph, cậu ra mặt giúp tôi nói chuyện với anh ta, có điều kiện gì cứ nói thẳng”.  

             “Chủ tịch Lăng, chắc ông không hiểu người Đức, người Đức là kiểu người nghiêm túc nhất và cần cù nhất trên thế giới, cũng là người cố chấp nhất. Ví dụ ông chủ yêu cầu vặn một con ốc ba vòng rồi xoay ngược nửa vòng, vậy thì nhân viên của ông ta tuyệt đối sẽ không giống người Hoa Hạ chúng ta chỉ vặn hai vòng rưỡi, chính vì cẩn thận và cố chấp như vậy, trình độ chế tạo đã dẫn đầu thế giới, tinh thần hợp đồng của người Đức cũng đáng khen ngợi nhất, cho nên ở đây không thể làm được việc dựa vào mối quan hệ nói chuyện về mặt tình cảm”.  

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT