Lọc Truyện

Thiếp Khuynh Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mộ Dung Ca trợn mắt, bọn họ bèo nước gặp nhau, nhiều nhất thì hắn là lão bản (ông chủ), cô là nhân viên mà thôi, cô có ngốc đâu mà đi đỡ đao hộ hắn? Không biết là cái đứa hỗn đản nào đã đá cô một cước a!

Đau quá!

Mộ Dung Ca đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Liếc xéo gã Triệu Tử Duy đang ngẩn người nhìn cô, cô hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng sự đau đớn đang dằng xé ở trên vai, tức giận nói không ra hơi: “Nếu không kịp thời… cầm máu, ta chắc chết.”

Triệu Tử Duy nghe lời này của cô mới sực tỉnh lại, nét kinh ngạc trong mắt hắn biến mất, hắn nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo cầm máu trên người cô. Sau khi làm một loạt các động tác sơ cứu xong hắn mới ý thức được rằng, một khắc vừa rồi, hắn đã được nếm trải cảm giác lo lắng đến không thở nổi là như thế nào.

Và dường như cũng có một chút cảm giác sợ hãi nữa.

Triệu Tử Duy cau mày nhìn Mộ Dung Ca, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, hắn ra lệnh: “Ngươi câm miệng, ngươi là nữ đầu bếp của bản cung, nếu chỉ vì vết thương nhỏ này mà chết thì chắc chắn bản cung sẽ sai người lôi thi thể của ngươi ra quất roi!”

Biến thái! Tên nhãi này đúng là cực kì biến thái! Mộ Dung Ca mắng ầm lên ở trong đầu, lúc cô nhắm mắt lại, còn mơ hồ nhìn thấy Quất Đào đang đứng tại chỗ cô vừa đứng, nét mặt đằng đằng sát khí và có vẻ không cam lòng.

Là Quất Đào đá cô?! Đúng vậy, Mộ Dung Ca đang đứng ở bên trong vòng bảo vệ, hơn hai mươi người đang bảo hộ bọn họ đều có võ công cao cường, chắc chắn không có tên hắc y nhân nào lại lãng phí thời gian đi quan tâm tới cô, càng không nói tới chuyện bọn chúng sẽ đá cô vào người Triệu Tử Duy. Nhưng Quất Đào làm vậy là có mục đích gì?

Mộ Dung Ca không có thời gian nghĩ tới chuyện đó nữa, cô bị mất khá nhiều máu nên mắt đã bắt đầu hoa lên. Cơn đau nhức tăng dần chiếm lấy sự chú ý của cô. Mộ Dung Ca nhắm mắt lại, cô thầm quyết định, không cần đến Phong quốc mới rời đi, sau khi trị thương cẩn thận xong, cô sẽ rời khỏi Triệu Tử Duy ngay.

“Không lưu lại tên nào cả, giết hết cho ta!” – Triệu Tử Duy ôm lấy cơ thể đầy máu của Mộ Dung Ca, đôi mắt lạnh lẽo của hắn quét ngang tứ phía, ánh mắt kia từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn vô tình, giọng nói của hắn cũng lạnh như băng đá.

“Dạ!”

Một trận chém giết kết thúc, thi thể đầy đất.

Hai mươi người hộ vệ và tỳ nữ không một ai tử vong, chỉ có vài người bị thương nặng và một số bị thương nhẹ.

Khóe miệng Triệu Tử Duy chậm rãi kéo lên thành một nụ cười khinh khỉnh lạnh nhạt, – “Hoàng đế Nguyên quốc dám dung túng cho Khánh vương Phượng Dịch, vẫn còn ở trong Nguyên quốc mà hắn dám phái sát thủ tới ám sát bản cung. May mà bản cung phúc lớn mạng lớn nên mới có thể bảo toàn được tính mạng, nhưng thù này không báo chẳng phải sẽ khiến cho Nguyên quốc coi thường bản cung, coi thường Tề quốc ư?”

“Tấn công Nguyên quốc!” – Hơn hai mươi người cùng đồng thanh hô vang.

“Báo về cho phụ hoàng, để bảo vệ danh dự của dân chúng Tề quốc, chúng ta quyết chiến trận này!” – Đôi con ngươi của Triệu Tử Duy đen láy, hắn cao giọng, hô vang đầy khí phách.

Hơn hai mươi người mắt sáng rỡ, rốt cục Thái tử cũng đã ra tay, có thái tử ở đây, chắc chắn thiên hạ sẽ được thống nhất!

“Thái tử, tên nô tỳ này thân phận đê hèn, làm sao xứng được thái tử ôm trong lòng, chi bằng người để nàng ta cho hộ vệ cõng thì hơn.” – Quất Đào tiến lên, cung kính nói. Nói thế nào thì cô ta cũng chỉ là một đứa ca kĩ hèn mọn, lại còn dám vọng tưởng sẽ ngáng được con đường xưng bá thiên hạ của Thái tử ư? Thật đáng tiếc, một đao kia không đủ để giết chết cô ta.

Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy nhướn lên, hắn nhìn Mộ Dung Ca tái nhợt ở trong lòng mình, lại nhìn Quất Đào, cuối cùng cũng buông tay, đem Mộ Dung Ca giao cho một gã hộ vệ.

Nhưng khi hắn nhìn Mộ Dung Ca được người hộ vệ kia cõng trên lưng, trong mắt hắn dường như thoáng qua một tia không vui.

Thu thập xong hiện trường, tất cả lên xe ngựa, tiếp tục đi tới Lâm An trấn.

Đám người Triệu Tử Duy đi rồi, mảnh rừng cây lại trở về với vẻ yên tĩnh của nó, mùi máu tươi theo gió tản ra cũng dần phai nhạt đi. Lúc này, từ sau gốc cây đại thụ cách đó không xa, một người thiếu niên tuyệt đẹp đi ra, phong thái của hắn phiêu dật như cơn gió, rất khó nắm bắt.

Hắn âm thầm nắm chặt hai đấm, “Tỷ tỷ, chắc chắn Tẫn Nhi sẽ cứu tỷ…”

—————

Phong quốc – Quốc gia giàu có nhất. Dân chúng nơi đây thích sự yên vui, mà hoàng đế của họ cũng ngày ngày trầm luân trong tửu sắc (rượu và gái), hàng đêm mở tiệc mua vui. Hoàng đế mà còn như thế thì càng không phải bàn tới toàn bộ quốc gia. Tuy tiền tải của Phong quốc dồi dào, nhưng quân sự lại vô cùng kém, chỉ có thể so sánh với mấy quốc gia nhỏ mà thôi, diệt quốc chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho nên, hoàng đế Phong quốc phải dựa vào hôn sự lần này của đệ nhất mỹ nhân Thiện Nhã công chúa để bảo toàn sự an nguy của quốc gia.

Phong quốc hoàng cung. Cung điện của Thiện Nhã công chúa – Lạc Hoa cung.

Thiện Nhã công chúa – Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là phong hào mà ba năm trước nàng có được. Trong ba năm này, có biết bao người đến cầu thân, nhưng không một ai lọt được vào mắt của nàng.

Hiện nay Hoàng đế Phong quốc lại đem phần hồi môn của nàng đưa ra công bố thiên hạ, nên chỉ trong mấy ngày mà đã có vô số vương tôn quý tộc các nước đến Phong quốc, chờ đợi ngày tuyển phò mã.

Dáng người tao nhã như thiên tiên, dung mạo tuyệt điễm sánh ngang với đất trời, da thịt trắng như tuyết, bất luận là ai khi nhìn thấy nàng đều phải thất thần, nàng sớm đã quen với việc này.

“Công chúa, nô tỳ thấy, thế gian này chỉ có ba người xứng với công chúa.” – Đại cung nữ Lạc Hoa cung – Xảo Vân, đang đứng bên cạnh tết tơ lụa lên mái tóc đen dài của Thiện Nhã công chúa, giọng nói của nàng có vài phần tự hào.

Thiện Nhã công chúa nhìn dung mạo đẹp tựa thiên tiên của mình ở trong gương đồng, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không thấy vẻ đắc ý nào, nàng chỉ nhẹ hỏi: “Ba người kia là ai?”

“Hạ quốc thái tử, Tề quốc thái tử, và còn vị công tử có phong thái trác tuyệt – Lan Ngọc công tử nữa.” – Xảo Vân đỏ mặt, ngượng ngùng nói. Ba người này đều là những nam nhân xuất sắc nhất trong thiên hạ, nếu có thể được hầu hạ bọn họ, hoặc chỉ cần nhìn thấy một lần là đã tu được mấy đời phúc phận rồi. Mà trong lòng Xảo Vân, cũng chỉ có công chúa mới xứng làm thê tử của bọn họ.

“Hạ quốc thái tử? Tề quốc thái tử? Lan Ngọc công tử?” – Thiện Nhã công chúa nhìn chính mình ở trong gương, đôi mắt nàng chợt dâng lên một tầng mây mù, nàng hơi hoang mang. Người nam tử khuynh thế chi dung kia (dung mạo đảo điên cả thế gian), chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến cho người người trong thiên hạ phải thần phục, trong mắt hắn có nàng chăng?

Ở trong hoàng cung Phong quốc này, nàng là người cao quý nhất, tâm cơ lại thâm trầm nên không ai có thể làm đối thủ của nàng, nhưng nàng lại không nhìn thấu được hắn!

Còn Tề quốc thái tử, trong lòng nàng biết hắn rất yêu quý nàng, nhưng nàng cũng không thể hiểu thấu hắn. Cho dù hắn có yêu quý nàng nhưng nàng cũng không thể khẳng định được rằng cả đời này hắn sẽ yêu nàng, coi trọng nàng.

Về phần Lan Ngọc công tử, Thiện Nhã chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nghĩ nhiều đến hắn, nhưng trực giác của nàng mách bảo rằng, hắn không có hứng thú yêu thương một nữ tử. Dù sao hắn cũng quá mức đặc biệt, quá mức độc nhất vô nhị!

Hơn nữa, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thủy chung ái mộ khuynh thế chi dung Nguyên Kỳ, nếu như không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, thì lần này chắc chắn nàng sẽ được gả cho hắn, nàng tin rằng, nếu là hắn thì hắn sẽ bảo hộ được Phong quốc.

—————–

Lâm An trấn, khách điếm Kim Phúc.

Miệng lưỡi của Mộ Dung Ca khô khốc, cả người không còn chút sức lực nào, vừa đói vừa khát thật khó chịu, cô mở mắt nhìn xung quanh. Nơi đây thật tráng lệ, Mộ Dung Ca mờ mịt, điều đầu tiên cô nghĩ tới là, quái lạ, lại xuyên không nữa sao?

Đừng đùa chứ, lại phải thích ứng với thân phận mới, cứ thay đổi hoàn cảnh liên tục như vậy rất hao tổn tâm lực đấy!

“Tỉnh rồi hả, cô đã hôn mê một ngày một đêm đấy.”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Mộ Dung Ca xoay đầu nhìn lại, cô thấy Cẩm Đức đang bưng tới một chén cháo bốc hơi nóng nghi ngút.

“Đây là đâu?” – Giọng cô khản đặc.

Cẩm Đức mỉm cười, ngồi xuống bên giường, nàng ta nâng cô dậy và giúp cô dựa vào giường, rồi múc từng thìa cháo đút cho Mộ Dung Ca. Sau khi giúp Mộ Dung Ca uống một ngụm nước tráng miệng, Cẩm Đức mới cười nói: “Ăn một chén cháo xong mới uống thuốc. Hôm qua Thái tử đã cho Lưu thái y tới chữa trị cho cô, đây chính là đại ân đại đức (ân đức to lớn) mà khắp thiên hạ này cũng khó có được. Lưu thái y không bao giờ chữa trị cho hạ nhân đâu. Nhưng cô cũng đã hôn mê một ngày một đêm, thật khiến Lưu thái y phải vất vả, may mắn cuối cùng cô đã tỉnh.”

 

Nghe những lời Cẩm Đức nói, Mộ Dung Ca lại thầm mắng trong lòng, tốt xấu gì thì cô cũng đã thay Triệu Tử Duy lĩnh một đao, tuy không phải cô tự nguyện, nhưng nghe ẩn ý trong những lời nói của Cẩm Đức sao lại thành cô được lợi lớn rồi?

“Tạ thái tử.” – Mặc dù trong lòng rất bất mãn nhưng chuyện vuốt mặt thì không thể không làm, cô nói với giọng điệu vô cùng biết ơn.

Cẩm Đức gật đầu, “Cũng coi như cô đã lập được công lớn. Thái tử ban đặc ân cho cô được nghỉ ngơi ở khách điếm Kim Phúc ba ngày. Sau khi thương thế của cô khá hơn, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.”

Ba ngày? Chỉ được nghỉ ba ngày! Thương gân động cốt một trăm ngày (*), tuy cô không bị chém vào xương, nhưng thương tích cũng khá nặng, thế mà cô chỉ được nghỉ có ba ngày. Tên Triệu Tử Duy này, đúng là ý chí sắt đá!

(*) Bị thương động vào gân và xương phải nghỉ ngơi ít nhất ba tháng.

“Vâng.” – Mộ Dung Ca nhàn nhạt trả lời. Ngay lúc này đây cô đã có quyết định phải mau chóng rời khỏi Triệu Tử Duy, nếu còn ở bên cạnh hắn thì cô sẽ gặp nhiều phiền toái.

“Cẩm Đức, đi hầu hạ thái tử tắm rửa.” – Quất Đào đẩy cửa bước vào phòng, nàng hạ lệnh cho Cẩm Đức.

Cẩm Đức lập tức buông cháo bát, đáp: “Dạ.”

Đối với đám tỳ nữ, mệnh lệnh của Quất Đào luôn là tuyệt đối, bởi những mệnh lệnh của nàng ta hầu hết đều theo ý chỉ của Triệu Tử Duy.

Dáng vẻ của Mộ Dung Ca rất bình tĩnh, cô cúi xuống nhìn hai bàn tay mình đang đặt trên tấm chăn, cô đang đợi Quất Đào mở miệng trước. Một cước hồi tối qua không hề lưu tình, nếu không nhờ ông trời vẫn còn thương xót thì hẳn cô đã chết rồi. Việc Triệu Tử Duy cứu cô nói lên rằng, hành động đó của Quất Đào chắc chắn không phải là mệnh lệnh của Triệu Tử Duy.

Nhưng, tại sao Quất Đào lại làm như vậy?

“Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của ngươi, nếu còn dùng thủ đoạn để mê hoặc Thái tử, thì dù không có mệnh lệnh của người, dù có phải dùng mạng đổi mạng thì ta vẫn sẽ ra tay giết ngươi. Hôm qua ngươi phúc lớn mạng lớn nên mới không chết, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai.” – Quất Đào đứng cách đó một đoạn, ánh mắt nàng nhìn Mộ Dung Ca băng giá, ngay cả giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng.

Thái tử lệnh cho Lưu thái y đến chữa trị cho Mộ Dung Ca, đã nói lên rằng Mộ Dung Ca ở trong lòng thái tử có một vị trí nhất định, nếu bây giờ lại hạ thủ thì chắc chắn Thái tử sẽ nghi ngờ. Nhưng Quất Đào lo lắng, nếu Thái tử chỉ vì một nữ nhân mà hủy đi quyết tâm thống nhất thiên hạ, vậy thì nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Mộ Dung Ca lọt được vào mắt của Thái tử vì cô ta có tài nấu nướng ư? Nhưng điều ấy có thực hay không thì Quất Đào không thể nào xác định được.

Cho nên, bây giờ còn chưa xác định được tâm tư của Thái Tử thì nàng không thể ra tay với Mộ Dung Ca, đành giữ lại một mạng cho cô ta.

Tuy Mộ Dung Ca không có nhiều sức, nhưng vẫn cố gắng cười, cô nói, – “Quất Đào, cô đi theo Thái tử bao lâu rồi?”

Quất Đào cau mày nhìn Mộ Dung Ca, không đáp lại.

“Cô đi theo Thái tử hơn mười năm chẳng lẽ còn không biết, người đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp tựa thiên tiên, nhưng cô có từng thấy người động tâm với ai chưa? Còn ta tự nhận mình không phải quốc sắc thiên hương, cũng không có gì độc đáo hay nổi bật.” – Mộ Dung Ca nói rõ ràng, rành mạch.

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Quất Đào, đôi lông mày nhăn nhíu của nàng ta đang dần dần giãn ra. Cô hiểu ý tứ của Quất Đào, cô cũng không muốn nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng mấy ngày nay cô không tìm được cơ hội bỏ trốn, bây giờ lại biết tính mạng của mình đang bị đe dọa, nên cô phải nói.

Quất Đào trầm mặc, ánh mắt nàng ta nhìn Mộ Dung Ca mang theo vài phần xin lỗi, khẩu khí cũng ôn hòa hơn nhiều: “Nếu đúng là thế thì tốt, thôi ngươi dưỡng thương đi.”

Nhìn bóng dáng Quất Đào rời đi, thần sắc của Mộ Dung Ca trở nên lạnh lùng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy một con chim nhạn bay qua. Có lẽ sự tự do trong thế gian cũng giống như chim bay trên bầu trời, cá bơi lội dưới nước chăng?

Sau khi rời khỏi Triệu Tử Duy, cuộc sống của cô có giống như cá gặp nước hay không thì cô không thể xác định được, nhưng cô phải thử.

“Cô hãy làm thị thiếp của bản cung. Nói cho cùng thì cô cũng đã xả thân cứu ta, sau này trở về Tề quốc, ta sẽ phong cô làm quý thiếp.” – Triệu Tử Duy đột ngột xuất hiện, không biết hắn vào phòng từ khi nào. Hắn nhìn Mộ Dung Ca đang thất thần ngồi trên giường, giọng nói mang vẻ ôn nhu, dịu dàng.

Mộ Dung Ca thôi không ngắm chim nhạn bay ngoài cửa sổ, cô quay đầu nhìn Triệu Tử Duy. Thị thiếp? Quý thiếp? Hai thân phận này vô cùng khác biệt, một bên là thân phận thị thiếp thấp hèn, lúc nào cũng có khả năng bị phân phát, một bên là thân phận quý thiếp gần tương đồng với trắc phi, cả đời không lo phú quý, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là thiếp mà thôi. Trong lòng Mộ Dung Ca cảm thấy thật buồn cười, thật chua xót, nhưng cô cũng không thể chỉ trích ai được, vì thời đại này chính là như thế! Thân phận và địa vị của ngươi đại biểu cho sự phú quý cùng nghèo khổ, còn nam nhân thì được phép có vô số thị thiếp, cô không đồng ý với điều này nhưng cũng không thể sửa đổi nó được.

Nhìn gương mặt lạnh nhạt không hề có chút sợ hãi nào của Mộ Dung Ca khiến Triệu Tử Duy nhẹ nhăn mày.

“Thiếp không dám nhận. Bây giờ thiếp chỉ mong muốn được an phận làm một nữ đầu bếp phục vụ thái tử.” – Mộ Dung Ca nói. Kỳ thực, trong một thoáng cô đã muốn nói với hắn rằng, cô muốn được trọn đời trọn kiếp chỉ yêu một người, và người ấy cũng vậy, không phải là quý thiếp, cũng không phải là thái tử phi, chỉ là nữ nhân duy nhất của hắn.

Không cần mở miệng nói cô cũng biết đáp án của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Mộ Dung Ca âm thầm lắc đầu, cô tự cười mình vì cái ý tưởng vớ vẩn vừa rồi.

Đôi mắt của Triệu Tử Duy trở nên u ám, hắn tức giận phất tay áo bỏ đi. Nữ tử không biết tốt xấu này, ban cho nàng phong hiệu quý thiếp nhưng nàng lại cự tuyệt!

Đúng là kẻ ngốc! Nếu nàng ta đã muốn làm đầu bếp thì cứ để cho nàng ta làm đi!

….

Khách điếm Kim Phúc hiện tại đang tiếp hai vị khách quý, một người là Hạ quốc thái tử, và người còn lại vừa đến được một ngày – Tề quốc thái tử.

Nguyên Kỳ ở khách điếm Kim Phúc đã ba ngày, người hắn chờ chính là Triệu Tử Duy.

Sau bữa trưa Triệu Tử Duy mới đi gặp Nguyên Kỳ, cả hai người ngồi trước bàn cờ. Ván cờ này đã chơi được nửa canh giờ nhưng vẫn bất phân thắng bại.

.

“Khánh vương Nguyên quốc hẳn là đang tự vỗ ngực thở dốc, hắn vẫn chưa biết rằng, tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão.” – Nguyên Kỳ nhàn nhạt nói.

Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy nhẹ dao động, đôi môi đỏ xẫm của hắn nhếch lên, “Bản cung còn phải cảm tạ Hạ quốc thái tử đã thành toàn!” – Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào Nguyên Kỳ.

Nhưng Nguyên Kỳ vẫn rất bình thản, trong đôi mắt không hề có chút gợn sóng, giọng nói của hắn trầm thấp vô cùng dễ nghe, “Tề quốc thái tử khách khí rồi.”

Hai người nhìn nhau cười điềm đạm, cứ như cả hai là bạn bè tốt có mối quan hệ vô cùng hòa hợp. Có ai biết rằng, họ chỉ nói với nhau mấy câu, ánh mắt thản nhiên nhìn nhau, nhưng thực ra bên trong cả hai đang ngầm giao đấu, ngấm ngầm sắp đặt âm mưu?

Gió bão nổi lên khiến khắp thiên hạ chao đảo, song long giao tranh (hai rồng đấu nhau), tất thiên hạ sẽ nổi lên một hồi phong ba bão táp!

“Hạ quốc thái tử hẳn chưa từng nhìn thấy bức họa này?” – Triệu Tử Duy lấy ra một cuộn tranh đưa cho Nguyên Kỳ, hắn muốn Nguyên Kỳ nhìn thấy bức họa này.

Nguyên Kỳ nhận cuộn tranh, hắn mở ra, bên trong bức họa vẽ một mỹ nhân ôn nhu uyển chuyển đầy hàm xúc. Người này là…? Đôi con ngươi đen bình thản, trầm tĩnh của Nguyên Kỳ nhẹ nhàng nhíu lại.

Người trong bức họa chính là: Phong quốc thái tử phi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT